Ngã Dục Phong Thiên

Chương 465: Ta là sư tôn của hắn !

Câu nói này, khi truyền ra, xung quanh hoàn toàn yên lặng, không ít tu
sĩ tông môn ở Nam Vực lộ ra vẻ mặt phức tạp, nghe ra được sự bất đắc dĩ
trong lời nói. Một loại cảm giác đồng cảm lây lan, đối lập với sự bá đạo của Quý gia ở một bên, lại càng phát ra mạnh mẽ.
Nam tử trung niên có tu vi Trảm Linh của Quý gia, lạnh lùng nhìn đám
người Tử Vận Tông, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Bốn phía tĩnh lặng, không ai nói gì, mọi người đều đang chờ đợi, đợi những đệ tử các tông đang biến mất quay lại.

Khắp xung quanh, từng đạo cấm chế đã được mở ra, nơi này trở thành một
nơi không thể có bất cứ ai hay thứ truyền tống gì. Nhưng đúng vào lúc
này, Thanh La Tông - Tử La Lão Tổ đột nhiên hai mắt lóe sáng, từ từ mở
miệng.

- Chư vị đạo hữu, tiền bối của Quý gia, tôi có biết trên người Mạnh Hạo
này, có một chiếc Như Ý Ấn của Như Ý Tông thượng cổ, sợ là cấm chế của
các vị...

Tử La Lão Tổ mỉm cười, không nói hết lời.

Nhưng câu nói này của lão vừa ra, lập tức khiến đôi mắt của mấy vị lão
giả Quý gia lóe sáng, sau khi nhìn lẫn nhau một chút, nam tử trung niên
có tu vi Trảm Linh, vung tay lên, ném ra một miếng ngọc bội.

- Đặt trong cấm chế, có thể cản lại Như Ý Ấn.

Trong Tử Vận Tông, hai vị Lão Tổ Trảm Linh ánh mắt âm trầm, nhìn chằm
chằm Tử La Lão Tổ của Thanh La Tông, trong mắt có vẻ bất thiện.

Đệ tử tông môn xung quanh, ai nấy đều như ve sầu mùa đông, trong lòng
xuất hiện đủ loại suy tư, một bên là Phương Mộc, một bên là Mạnh Hạo, vẻ mặt biến hóa đến như vậy, hiển nhiên vẫn còn khiến người ta kinh ngạc.

Dù sao thân phận Phương Mộc cũng cực kỳ nổi tiếng ở Nam Vực, ở trong
cùng thế hệ, tuy không nói là như mặt trời ban trưa, nhưng cũng không
khác biệt lắm. Đệ tử truyền thừa của Đan Quỷ đại sư, Đạo tử của Đan Đông nhất mạch, vị đại sư thứ tư của Nam Vực - Đan Đỉnh...

Mà cái tên Mạnh Hạo, lúc này cũng xuất hiện cùng với mặt nạ của Huyết Tiên, trong lòng mọi người, cũng vang động không kém.

Người thu được Thái Linh Kinh, con rể nhà họ Tống, lúc này còn thêm một thứ nữa, người thu được truyền thừa của Huyết Tiên!

Trong lúc mọi người yên lặng, trong quang trụ của nhà họ Tống, những
người trong đó đều có vẻ mặt có phần khó coi, Tống lão quái cũng không
ngoại lệ, đang mặt ủ mày chau, thầm thở dài một tiếng.

Các tu sĩ lúc này, kể cả các Lão Tổ Trảm Linh, cũng không một ai phát
hiện ra, trong số các tu sĩ xung quanh, không biết có thêm một lão giả
từ lúc nào. Lão giả này thân thể gầy gò, tướng mạo xấu xí, nhưng lão
đứng ở đó, lại giống như không một ai nhìn thấy, cứ như lão giả này đang ở một thế giới khác hẳn mọi người vậy.

- Tiểu tử kia bước vào cảnh giới Hoàn Mỹ, thế gian có nhân quả, lão phu
ngày sau sẽ đoạt lấy Hoàn Mỹ của ngươi, chính là quả, mà hôm nay giúp
ngươi một tay, thì là nhân đó.

Lão giả mỉm cười, nhẹ giọng lên tiếng, nhưng không ai nghe thấy, lão, chính là vị Lão Tổ thứ mười của Vương gia.

Trong lúc mọi người đều im lặng, thì ở biên giới Nam Vực, nơi khá gần
Triệu quốc, có một vùng biển rộng lớn nằm sau một ngọn núi hùng vĩ.

Vùng biển này, chính là Thiên Hà Hải chia cách khu vực tây nam và đông bắc.

Lúc này trên bầu trời Thiên Hà Hải gần Nam Vực, không gian đột nhiên gấp khúc, một bóng người mơ hồ trong chớp mắt cất bước đi ra. Người này không phải chân thân, mà là một thân thể hư ảo, thân thể này trong nháy
mắt ngưng tụ thành thực thể giữa hư không, là một lão giả.

Chính là Quý Phương Lão Tổ của Quý gia ở đỉnh Bạch Sơn Đông Thổ, câu lấy nhân quả để ăn.

Lão đứng giữa trời, phía dưới là Thiên Hà Hải mênh mông, sau khi nhìn
Nam Vực một cái, thân thể thoáng động, hướng thẳng tới Nam Vực, nhưng
ngay khi lão tới gần biên giới Nam Vực, đang chuẩn bị đi vào, đột nhiên, lão cau mày, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo về phía trước.

Ầm một tiếng, sấm nổ truyền khắp bốn phương, khiến nước biển phía dưới
đột nhiên cuộn trào, khiến cho mặt đất ở biên giới Nam Vực, cũng hơi
chấn động, một ít núi đá trực tiếp tan vỡ.

Trong lúc mặt đất tan vỡ, nước biển cuộn trào, phía trước Quý Phương, có một lão giả mặc trường bào màu xám, trên tay áo có ấn ký đan lô đi ra
từ trong hư không.

Lão giả này mái tóc bạc trắng, bộ dạng gầy guộc, trên người có một ít
bớt đen, nhưng vẻ mặt lại không nộ mà uy, đặc biệt là quang mang trong
đôi mắt, trong nháy mắt này, như có thể ngưng tụ cả bầu trời.

Một mùi đan dược nồng đậm, trong nháy mắt tràn ra, tỏa khắp bốn phương.

- Ta nên gọi ngươi là Tử Đông, hay là Đan Quỷ!

Quý Phương lạnh lùng nhìn lão giả đối diện, dửng dưng nói.

Lão giả này, chính là sư tôn của Mạnh Hạo, Đan Quỷ!

- Tử Đông đã chết, lão phu Đan Quỷ!

Đan Quỷ im lặng trong giây lát, chậm rãi mở miệng, nhìn về phía Quý Phương.

- Mặc kệ ngươi là Đan Quỷ hay là Tử Đông, nếu không muốn Tử Vận Tông bị
diệt, thì tránh đường, kẻ giết người Quý tộc ta, tất phải chết.

Quý Phương hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nói.

- Ta là sư tôn của nó, nó đã vái ta ba vái, ta cũng nên làm chút gì đó cho nó.

Đan Quỷ lắc đầu, cánh tay vung lên, lập tức một đan lô màu thanh đồng,
đột nhiên xuất hiện trong tay ông, đan lô này vừa ra, lập tức tản ra khí tức tang thương cổ lão, khí tức này trong nháy mắt truyền khắp không
gian. Mà trên đan lô, lại phát tán từng đợt sương khói màu xanh, chỗ
sương khói này lượn lờ khắp nơi, trong nhất thời, khiến cho không gian
như là một thế giới toàn sương khói.

- Nếu ngươi thực sự là Tử Đông, lão phu còn e ngại một chút, còn về ngươi... Chỉ là muốn chết!

Quý Phương hừ lạnh, giơ tay lên, sương khói trong nháy mắt lập tức ngưng tụ, chớp mắt đã trực tiếp bao phủ lấy thân ảnh của lão và Đan Quỷ.

Không nhìn thấy thân ảnh của hai người, nhưng có thể nghe thấy tiếng ầm
ầm truyền ra từ trong làn sương khói. Thiên Hà Hải phía dưới cuộn trào,
mặt đất bên bờ Nam Vực rung động. Bản thân hai người này đã ra tay, bất
cứ một ai, cũng có năng lực lay động đất trời.

- Vì một tên đệ tử, Đan Quỷ ngươi làm như vậy, đáng sao, ngươi có thể ngăn ta một lần, nhưng người có thể ngăn cản Quý gia ta?

Trong làn sương, truyền ra tiếng nói trầm thấp của Quý Phương.

- Nó lựa chọn làm đệ tử của ta, ta lựa chọn làm sư tôn của nó, không
phải một việc phản bội sư môn là có thể xóa đi. Ta cho rằng đáng, thì
tất cả đều đáng!

- Ta không ngăn được Quý gia, nhưng lại có thể ngăn ngươi được một lúc, vậy là đủ rồi!

Trong tiếng nổ vang, kinh thiên động địa. Trận chiến này, được triển
khai ở nơi tiếp giáp giữa Thiên Hà Hải và biên giới Nam Vực không một bóng người.

Sương khói cuồn cuộn, sấm vang chớp giật, sấm chớp đùng đùng, trận chiến này như muốn lật ngược trời đất.

Trong thế giới do ý thức của Sửu Môn Đài biến ra, lúc này vách tường bốn phía bắt đầu tan vỡ trên diện rộng. Hứa Thanh nhìn bóng dáng Mạnh Hạo biến mất trong mắt, cắn chặt môi, nhắm nghiền hai mắt.

Mạnh Hạo đi rồi, không còn dùng bộ dạng Phương Mộc, mà khôi phục lại
tướng mạo khi năm đó rời khỏi Triệu quốc, với tu vi Kết Đan, hóa thành
một đạo cầu vồng, bay về phía xa.

Không phải muốn rời khỏi mê cung này, mà là muốn rời xa Hứa Thanh.

Không hề quay đầu.

Trên mu bàn tay phải của Mạnh Hạo, lúc này có một ấn ký màu xanh, đang
lấp lóe. Ấn ký này, là ngày trước sau khi Tử Đan của Mạnh Hạo ngưng tụ,
theo lần tuần hoàn đầu tiên của dòng máu trong cơ thể, xuất hiện trên mu bàn tay.

Ấn ký này như phù văn, Mạnh Hạo cũng không hề xa lạ với nó, cho dù là
năm đó Trúc Cơ, hay là lúc ở Tử Vận Tông được Sửu Môn Đài triệu hoán hắn đều nhìn thấy ấn ký này.

Lúc này đi thẳng tới phía trước, vách tường bốn phía tan vỡ ngày càng
nhiều, thậm chí tường mê cung sập xuống, dần dần rất nhiều tu sĩ bị vây
khốn ở nơi này, có không ít người đã nhìn thấy nhau, đều tụ tập lại theo tông môn của mình.

Chỉ là nếu giữa hai bên có bất hòa, cũng sẽ ra tay vào lúc này, khiến nơi này có phần hỗn loạn.

Mạnh Hạo lao thẳng một đường, tốc độ rất nhanh, không ai nhìn rõ mặt mũi của hắn, chỉ có thể thấy thân ảnh lóe lên, rồi biến mất.

Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, từng bức tường đổ xuống, bước chân Mạnh
Hạo dừng lại, nhìn bốn phía xung quanh, hắn biết, nơi này sắp tan vỡ
hoàn toàn.

- Lúc này ở bên ngoài, sợ là vì Lý Đạo Nhất và Quý Hồng Đông chết đi, đã có một cuộc phong tỏa, Như Ý Ấn của ta... sợ là không hữu hiệu.

Mạnh Hạo im lặng, trong mắt lộ ra hàn quang, trong khoảnh khắc đánh chết Quý Hồng Đông, hắn đã suy nghĩ rất rất nhiều.

- Sinh cơ duy nhất, chính là... Vãng Sinh Chủ Động ở ngoài trăm dặm!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, đột nhiên, vẻ mặt của hắn thay đổi, thân thể
lập tức bốc lên sương khói, quay người trực tiếp tránh đi một hướng
khác.

Không quá lâu, phía trước Mạnh Hạo, hắn thấy được Sở Ngọc Yên, Diệp Phi
Mục, còn cả những đệ tử khác của Tử Vận Tông, đang bị bốn tên tu sĩ Tây
Mạc vây lại, chuẩn bị ra tay.

- Đạo hữu Tử Vận Tông, giao ra Thạch Bích Thác ấn các ngươi vừa có được, chúng ta lập tức rời đi, nếu không, cho dù các ngươi là đại tông ở Nam
Vực, nhưng tu sĩ Tây Mạc chúng ta, cũng sẽ giết hết!

Giọng nói lạnh lùng truyền ra, vang vọng xung quanh, đồ đằng của bốn tu
sĩ Tây Mạc bay lượn, Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục, còn mấy đệ tử của Tử Khí nhất mạch đều đang khổ cực chống đỡ.

Diệp Phi Mục đã trọng thương, sắc mặt tái nhợt, nhưng y vẫn chấp nhất,
khóe miệng Sở Ngọc Yên có máu chảy ra, tay phải còn có máu theo cánh tay chảy xuống, mặt mày đã không còn chút máu nào, nhưng vẫn cắn chặt răng.

Những người khác, cũng đều mang thương thế, đang toàn lực liều mạng.

Bên cạnh bọn họ, còn có hai đệ tử Tử Khí nhất mạch, nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận