Ngã Dục Phong Thiên

Chương 471: Vì người này, cuồng ! (2)

Nhưng ngay khi những người này đánh tới, trong một cái chớp mắt, hai mắt vô thần của Mạnh Hạo lộ ra một chút điên cuồng hơn.

- Nhất Ngôn!

Thanh âm Mạnh Hạo khàn khàn, rõ ràng là dựa vào lực lượng khủng bố của
Nhập Ma Đan, mạnh mẽ xuất ra thần thông của Huyết Tiên truyền thừa.

Lời nói vừa ra, lập tức khuôn mặt đang vỡ ra ở bốn phía Mạnh Hạo dừng
lại quá trình nứt vỡ, mà sau một hồi lâu nứt vỡ, trên đó hình thành hàng loạt những khe đứt gãy, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, từ trên những khe
đứt gãy kia, trực tiếp phóng xuất ra lượng lớn hồng vụ.

Sương mù này mạnh mẽ khuếch tán ở trước người Mạnh Hạo, khiến cho khuôn
mặt khổng lồ này như xuất hiện thời gian đảo lưu, mạnh mẽ co rút lại,
khe đứt gãy biến mất, vỡ vụn tiêu tán, làm cho gương mặt này lại đầy đủ
nguyên vẹn trở lại, nhưng ... tại vị trí vốn không hề có đôi môi lại rõ
ràng xuất hiện một cái miệng mở lớn.

Cái miệng lớn ấy mở ra, như phát ra một thanh âm, nhưng cái thanh âm này lại không ai có thể nghe được, chỉ là... ngay khi cái thanh âm không
tiếng động đó xuất hiện, thì hơn mười lão giả kia, trong nháy mắt ai nấy đều là tâm thần chấn động mạnh, từng vết máu trực tiếp phun ra từ trên
người bọn họ, như muốn xé rách bọn họ trong khoảnh khắc.

Sau đó, Mạnh Hạo nói ra câu thứ ba.

- Phong Hỏa Liên!

Vô Diện, Nhất Ngôn, Phong Hỏa Liên!

Đây là ba thần thông của Huyết Tiên truyền thừa lúc trước, lúc này bị
Mạnh Hạo cưỡng chế thực hiện, xung quanh hắn, lập tức nổi lên khói mù,
xuất hiện phong hỏa. Những thứ khói mù phong hỏa này, khoảnh khắc cuốn
động, khiến cho bốn phía Mạnh Hạo, nháy mắt quật khởi một cột gió xoáy
cự đại, trong tiếng nổ vang phóng lên cao.

Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, vết đứt gãy trên xương cốt Mạnh Hạo càng
nhiều, máu tươi bắn ra, thân thể trực tiếp bị cuốn ra, trên mặt nạ cũng
xuất hiện lực phản phệ cường đại, trực tiếp rời khỏi khuôn mặt của hắn,
rơi xuống.

Dung nhan của Mạnh Hạo dưới lớp mặt nạ tràn ngập vẻ già lão, sắc mặt tái nhợt, lúc này nằm trên mặt đất, trong mắt vẫn còn chớp động phong ma.

Trong cơ thể hắn tu vi đã muốn tan vỡ, thân thể của hắn đã gần như đi
đến hủy diệt, thọ nguyên của hắn đã mất đi rất nhiều, nhưng trái tim của hắn, lại vẫn chưa từ bỏ, chiến ý còn đang thiêu đốt.



Bên trong tiếng nổ vang, cột xoáy lốc kia tiêu tán, thân ảnh của hơn
mười lão giả nọ chậm rãi hiện ra, trong đó rõ ràng là có ba người khóe
miệng ấy thế mà lại tràn ra máu tươi.

Có thể thấy được sự cường đại cùng kinh người của thần thông này của Mạnh Hạo.

- Hay cho một cái Huyết Tiên truyền thừa...

Hơn mười lão giả này, một đám vẻ mặt âm trầm, nhất là ba người bị thương kia, mặc dù thương thế không nặng, nhưng bọn họ những người này, vây công một tu sĩ Kết Đan, lại vẫn bị thương, điều này đối với bọn họ mà
nói, là không thể chấp nhận được.

- Kết thúc đi.

Hơn mười lão giả mắt nhìn Mạnh Hạo giờ phút này đã mất đi tất cả lực
chống cự, toàn thân trọng thương, đã nằm trong trạng thái dầu hết đèn
tắt, đồng loạt từng bước lại gần, ngay khi bọn họ đến được chỗ Mạnh Hạo
chính là lúc kết thúc mọi chuyện lần này.

Hứa Thanh thân thể run run, đang muốn lao ra thì bỗng nhiên Hàn Bối ở một bên kéo lại tay nàng, khí lực thật lớn.

Ngay tại khoảnh khắc Hứa Thanh xoay người nhìn về phía Hàn Bối, bỗng nhiên, Mạnh Hạo nở nụ cười.

Màu da tái nhợt, dung nhan có phần già nua, mặc dù không còn vẻ trẻ tuổi của lúc trước, nhưng trên khuôn mặt già nua này lại vẫn có thể nhìn
thấy bộ dáng thanh niên trẻ trung nhiệt huyết của Mạnh Hạo

Tiếng cười lúc này mang theo một cỗ quỷ dị, càng mang theo một cỗ dữ tợn, lộ ra sát cơ mãnh liệt!

- Thức tỉnh thôi, ngao khuyển của ta!

Mạnh Hạo gian nan nâng tay phải lên, khẽ vuốt ở trên mặt nạ huyết sắc, trong mắt lộ ra một chút nhu hòa, càng có vẻ mong đợi.

Ngao khuyển, ngay tại thời điểm Mạnh Hạo Kết Đan, hắn cảm nhận được đối
phương mặc dù vẫn còn tiếp tục ngủ say, nhưng dường như có thể ở trong
lúc ngủ say, ngẫu nhiên thức tỉnh một lần.

Điều này cần hắn triệu hồi, cần hắn không ngừng gọi tỉnh, mà... điều này mới là sát cơ chân chính của hắn, tất cả thủ đoạn lúc trước, đều là
Mạnh Hạo đang tranh thủ thời gian cho Ngao Khuyển thức tỉnh, hắn đã âm
thầm gọi tỉnh nó rất nhiều lần.

Bắt đầu từ trong thế giới ý thức cho đến lúc này, cho đến trận chém giết vừa qua, sâu trong lòng hắn vẫn không ngừng kêu gọi triệu hồi Ngao
Khuyển, mãi cho đến một khắc vừa rồi, khi Mạnh Hạo mất đi tất cả sức
chống cự, chỗ Ngao Khuyển cuối cùng cũng truyền đến một ...... dấu vết
rung động.

Dấu vết kia lộ ra lo lắng, lại mang theo một cỗ điên cuồng rất giống
Mạnh Hạo, giống như Ngao Khuyển đang dùng toàn bộ khí lực, giãy giụa mở
mắt ra, cố gắng thức tỉnh, để có thể giống như trong Huyết Tiên truyền
thừa, đi bảo hộ chủ nhân của nó.

Ngay thời khắc hơn mười lão giả kia vọt tới, tay phải Mạnh Hạo vuốt ve
mặt nạ huyết sắc, cùng lúc với thanh âm của Mạnh Hạo truyền ra, mặt nạ
huyết sắc mạnh mẽ run run, tự mình bay ra, tốc độ cực nhanh, trực tiếp
xuất hiện giữa không trung, xuất hiện ở trước người Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, một quầng sáng màu máu lớn chừng trăm trượng bỗng nhiên từ
trên mặt nạ huyết sắc này tràn ra, dựng thẳng lên, sừng sững ở giữa trời đất.

Quầng sáng màu máu này giống như một tấm gương màu máu cự đại, khi xuất
hiện, trên mặt gương nổi lên vô số sóng gợn, trong lúc mơ hồ có từng
tiếng gầm nhẹ từ trong quầng sáng truyền ra.

Thanh âm gầm nhẹ kia kinh thiên động địa, vừa truyền ra thì lập tức làm
cho hơn mười lão giả đang tiến đến kia, toàn bộ biến sắc, tiếng gầm này, giống như là uy hiếp của loài khuyển phát ra khi gặp địch nhân, giờ
phút này quanh quẩn bát phương, thậm chí vượt ra khỏi hắc vụ, truyền ra
đến bên ngoài thung lũng.

Trung niên nam tử Trảm Linh của Quý gia bị Lão Tổ Vương gia vây khốn kia giờ phút này mạnh mẽ mở bừng hai mắt, đồng tử trực tiếp co rút lại, ngay cả Lão Tổ Vương gia ở trước người y, cũng phải nhẹ ồ lên một tiếng.

Rống!

Một tiếng rít gào kinh thiên bỗng nhiên từ trong quầng sáng huyết sắc
điên cuồng truyền ra, đó là mãnh thú nào đó gào thét, mang theo một cỗ
điên cuồng, mang theo sát khí ngập trời. Khi thanh âm này truyền ra thì
hơn mười lão giả ở trước người Mạnh Hạo kia, sắc mặt đại biến, một cỗ
cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt trước nay chưa có, nháy mắt hiện lên ở trong lòng bọn họ.

Đúng lúc này, quầng sáng huyết sắc thật lớn kia, mạnh mẽ vặn vẹo, cũng
có gồ lên, giống như... bên trong đó có vật thể nào đó như đang phát
điên mà lao ra!

Cỗ cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt này khiến hơn mười lão giả đến từ
hai nhà Quý-Lý toàn bộ chấn động tâm thần, trong mắt càng lộ hoảng sợ.

Lấy tu vi của bọn họ, lấy tuổi tác của bọn hắn, lấy lịch duyệt của bọn
họ, có thể làm cho bọn họ hoảng sợ, trừ bỏ uy hiếp đến từ gia tộc của
bản thân ra, nguyên nhân đến từ bên ngoài dĩ nhiên rất ít.

Mà lúc này hiện lên đồng thời cùng với cảm giác hoảng sợ, ở đáy lòng của bọn họ, nguy cơ sinh tử lại càng mãnh liệt, dường như hơi chút không cẩn thận một cái, trong nháy mắt tiếp theo, bọn họ sẽ xuất hiện nguy cơ ngã xuống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận