Ngã Dục Phong Thiên

Chương 475: Phong Chính thuật (2)

Hắn vỗ túi trữ vật, lấy ra một tấm gương đồng, sau khi nhìn kỹ thì đem cất đi.

- Lúc trước khi Kết Đan thành công, ta ẩn ẩn có loại cảm giác, chỉ cần
lúc ấy tĩnh hạ tâm lai, dung nhập vào trong gương này, liền có thể thức
tỉnh khí linh của kính này ... Đáng tiếc lúc ấy tình huống nguy cơ.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn không biết khí linh xuất hiện sẽ có cái gì ngoài ý muốn, giờ phút này cũng không phải là lúc tĩnh tâm câu thông khí linh, cần toàn tâm chữa thương.

Trên đường hắn đem túi trữ vật của Quý Hồng Đông lấy ra, nhìn thoáng
qua, mặt trên có một đạo ký hiệu phong ấn, Mạnh Hạo không dễ dàng thử mở ra, mà là suy nghĩ một chút, lại đem nó cất đi, lật tay thì trong tay xuất hiện một cái chuông.

Chính là pháp bảo Quý Hồng Đông ngày đó xuất ra, nghiên cứu một chút, Mạnh Hạo nhắm mắt lại, tiếp tục chữa thương.

Hoàng hôn ngày hôm sau vô kinh vô hiểm, dây leo của Mạnh Hạo mang theo
hắn bước vào khu vực Mặc Thổ, khu vực này rất dễ phân biệt, mặt đất là
màu đen, thực vật sinh trưởng, cũng đều là màu đen chiếm đa số.

Cho nên, nơi này có tên là Mặc.

Nhưng ngay khi Mạnh Hạo bước vào Mặc Thổ, đột nhiên, trong đầu của hắn,
hiện lên thanh âm tang thương cổ lão kia của Phong Yêu Cổ Ngọc.

- Cửu sơn chi tiên, nhất bút chi điên, chúng sinh chi phù, băng diệt
thương thiên... Thử lực dung thổ, hóa liễu diệt tử, nạp liễu yêu sinh,
thử địa... Khả tu... Phong Chính thuật!

Mạnh Hạo tâm thần chấn động, mạnh mẽ mở mắt ra.

Thời điểm mở mắt, hắn lấy Cổ Ngọc Phong Yêu ra, nháy mắt chạm vào ngọc
này, một cỗ hơi thở lạnh như băng theo ngón tay của hắn, dung nhập đầu
óc, hóa thành một đoạn khẩu quyết, đã hình thành một thức, , thần thông
thuật pháp độc hữu của Phong Yêu nhất mạch!

Phong Chính thuật, phong vạn vật thành yêu!

Hoàng hôn của vùng đất Mặc Thổ, thương ma tại thiên, mặt đất tối đen, một mảnh hiu quạnh.

Không thể thấy được một phàm nhân nào cả, bởi vì với hoàn cảnh của vùng
đất này, phàm nhân rất khó ở lại, cho nên người nơi đây, phần lớn là tu
sĩ chiếm đa số, cho dù ngẫu nhiên có một ít phàm nhân, cũng đều là thân
thể cường tráng, khí huyết cường thịnh, là hậu duệ được tạo thành từ
các gia tộc Tu Chân nơi đây nhiều năm qua.

Ngay khi Mạnh Hạo bước chân vào mảnh đất Mặc Thổ này, hắn quay đầu lại,
trên mặt lộ ra một chút hồ nghi, hắn ẩn ẩn cảm thấy, sau khi bước vào
đây, giống như trên người có một sợi tơ vô hình, bị che đậy .

Lại cố tình là ở khi chưa có bước vào nơi đây, sợi tơ vô hình này Mạnh
Hạo căn bản cũng không có phát hiện chút nào, chỉ có ở một khắc bị che
đậy này, Mạnh Hạo mới phát hiện sự tồn tại của nó.

Trầm ngâm một lát, Mạnh Hạo như có chút suy nghĩ, dây leo nâng thân thể hắn, tại trên vùng đất này gào thét mà đi, một lát sau, Mạnh Hạo thu hồi tâm tư, hai mắt chớp động, tản ra linh thức.

Linh thức của hắn tản ra, phương viên trăm dặm nơi đây, khoảnh khắc liền hiện lên trong đầu óc hắn.

- Phải tìm một nơi, yên tĩnh chữa thương ...

- Ngoài ra Chu Đức Khôn lúc trước chính là bị bắt vào Mặc Thổ. Hơn nữa ở chỗ này, có tin tức của Vô Mộc Tằm, nếu có thể, có lẽ có thể đem Vô Mộc Tằm luyện chế thành.

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, lại lấy ra túi trữ vật của Quý Hồng Đông,
trên đó có ký hiệu của y, giờ phút này thế mà lại mỏng manh đi một chút, như bị áp chế, chính là sau khi Mạnh Hạo làm thử, vẫn chưa thể mở ra,
nhưng hắn cũng nhìn ra, loại áp chế này thời gian dài một chút, chính
mình hẳn là có thể mở túi trữ vật này ra.

Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt, tùy ý dây leo cấp tốc đi
trước, không hề có nghỉ ngơi, liên tục tiến về phía trước hơn một tháng.

Trên đường gặp mấy tu sĩ Mặc Thổ, những tu sĩ này một đám thân thể gầy
gò, hơi thở hung thần cực kỳ mãnh liệt, vả lại rất ít tốp năm tốp ba,
phần lớn là một mình một người, cho Mạnh Hạo cảm giác, giống như cô lang.

Một điểm này, có bất đồng mãnh liệt với Nam Vực.

Dường như người nơi này, đã trải qua quá nhiều trong sống chết. Nhưng
phàm là người có thể còn sống sót, gần như đều là dính không ít máu tươi.

Nhưng những... người này cho dù là hung hãn hơn nữa, khi thấy Mạnh Hạo
thì toàn bộ cũng đều co rút hai mắt lại. Mạnh Hạo một mái đầu bạc, quá
mức nổi bật, mái tóc bạc này phiêu diêu, phối hợp với gương mặt tái
nhợt, lập tức liền khiến cho người ta có một loại ý vị âm trầm.

Hơn nữa dây leo dữ tợn kia, vừa thấy chính là vật hung ác, phát ra hơi
thở Trúc Cơ, ẩn ẩn còn mang theo hương vị máu tươi, khiến người nhìn
thấy đều mơ hồ trực giác phán đoán. Người này không thể trêu chọc.

Cho dù là mấy hạng người tu vi không tầm thường, nhưng sau khi nhận thấy được hơi thở tu vi của Mạnh Hạo, cũng đều có chỗ chần chừ, đều tránh đi, không có ngăn trở.

Ở Mặc Thổ, giết người là việc quá mức bình thường, người chết cũng là thường xuyên có thể thấy được.

Trên đường Mạnh Hạo đi đến, thấy được mấy chục lần tu sĩ đấu pháp chém
giết, thấy được không ít một màn tử vong, dần dần đối với Mặc Thổ, có
được hiểu biết trực quan hơn.

Bất quá khiến Mạnh Hạo cảm thấy kỳ dị, là một tháng đi qua. Hắn thời
thời khắc khắc cảnh giác, nhưng mà lại không thấy người Quý gia đuổi
theo, việc này làm cho Mạnh Hạo không khỏi nghĩ tới một tháng trước, khi bước vào Mặc Thổ thì bị sợi tơ vô hình kia che đậy.

- Chẳng lẽ sợi tơ này là sau khi ta giết Quý Hồng Đông mới xuất hiện? Là vật mà Quý gia dùng để tìm kiếm ta? Nếu là như vậy, vì sao vùng đất Mặc Thổ này lại có thể tạo được tác dụng che đậy chứ.

Mạnh Hạo chần chừ một chút, cũng không xác định.

Thời gian lại trôi qua, rất nhanh lại thêm một tháng nữa trôi qua, so
sánh với Nam Vực, Mặc Thổ không lớn, nhưng Mạnh Hạo đi ở chỗ này, phóng
mắt nhìn quanh, nơi này thành trì không nhiều lắm, khiến cho người ta
một loại cảm giác rộng lớn xa xôi.

Vả lại phần lớn là một mảnh hoang vắng, mặt đất tối đen, lộ ra một cỗ
tĩnh mịch nặng nề, những nơi có linh khí lại càng thưa thớt, cũng may
Mạnh Hạo đối với linh khí không có yêu cầu gì, một ngày này, Mạnh Hạo
đang khoanh chân ngồi ở trên dây leo, bỗng nhiên song nhãn mở bừng ra,
nhìn về phía xa xa.

Trong linh thức của hắn, ở bên ngoài hơn tám mươi dặm, có một ngọn núi
thấp, tồn tại một động phủ đơn giản, động phủ này không phải là ở trong
núi, mà là dưới chân núi, giống như địa động vậy, bên cạnh địa động này
có một đầm nước do sơn tuyền tụ tập mà thành.

Nước này không sạch sẽ, xung quanh còn có phân chim thú các loại, cỏ dại không ít, thoạt nhìn hình như có chút hoang phế, nếu không phải Mạnh Hạo cố ý đi tìm nơi chữa thương, sẽ rất dễ dàng bỏ qua nơi này.

- Ngược lại là một nơi không tệ.

Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, truyền ra ý thức, dây leo lập tức thay đổi phương hướng, đi thẳng về phía ngọn núi thấp kia.

Không bao lâu sau, liền đi tới khu vực này, Mạnh Hạo đứng dậy bước đi từng bước, dây leo thì chìm vào mặt đất, che giấu.

Mạnh Hạo đi qua tấm cỏ dại này, khi đi ngang qua thủy đàm thì vừa khéo có một con thú con màu đen, đang ở bờ đàm uống nước, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hạo, lộ ra vẻ hung ác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận