Ngã Dục Phong Thiên

Chương 48: Giết Hàn Tông, chiến Đằng Phi!

Thượng Quan Tu ở dưới đài, trên khóe miệng bỗng lộ ra một nụ cười âm trầm, lão không quan tâm tới Mạnh Hạo sống
chết thế nào, lão chỉ cần có pháp bảo ở trong túi trữ vật của Mạnh Hạo
mà thôi…
Thậm chí lúc trước khi biết tin Mạnh Hạo báo danh tham gia thí luyện nội môn, lão còn đi tìm hai người Chu, Duẫn để tìm hiểu về thứ gọi là
yêu thuật trong trận chiến trên Hắc sơn lúc Mạnh Hạo kích động vào đàn
yêu thú.

Nhưng theo Thượng Quan Tu thì, đó không phải là yêu thuật, mà hẳn là một kiện chí bảo.

Hai mắt Mạnh Hạo hơi ngưng lại, khi thấy hai vụ hồn kia đã chuẩn bị
lao thẳng tới, tay trái hắn nâng lên, quét mạnh về phía trước, một đạo
phong nhận vô hình xuất hiện, bằng vào tốc độ cực nhanh chém thẳng vào
hai vụ hồn kia.

cùng lúc đó, Mạnh Hạo lấy ra vài viên yêu đan rồi ném vào trong
miệng, sau đó vỗ lên túi trữ vật, từng đạo kiếm quang từ trong đó nhanh
chóng phóng thẳng ra ngoài, đảo mắt qua đã thấy có hai mươi thanh, số
lượng nhiều tới mức phô thiên cái địa, khí thế bức nhân, cùng lúc phóng
thẳng về phía hai hồn vụ đang thét gào ngoài kia.

Những thanh phi kiếm này, có không ít thanh đã bị tàn phá, màu sắc hỗn tạp.

Một màn này khiến cho tu sĩ bên dưới phải hoảng sợ không thôi. Bọn
họ còn chưa kịp lên tiếng bàn luận gì thì phong nhận và hai vụ hồn kia
đã va vào nhau, từng đợt chấn động sau vụ nổ tràn ra, ngay sau đó là
những thanh phi kiếm cũng lao tới không ngừng, trong sát na đó, tiếng
kêu rên thảm thiết truyền tới, cho dù hai hồn vụ kia có mạnh ra sao thì
phi kiếm của Mạnh Hạo cũng quá nhiều rồi.

Đám phi kiếm cùng phóng lên, trực tiếp chém cho hai vụ hồn kia tan
nát, sau đó cùng chém thẳng lên cái kỳ phiên nhiều màu kia, tiếng nổ đùng đùng, cái kỳ phiên này lập tức hỏng hẳn. Mà hai mươi thanh phi kiếm thì
mới tiêu hao có phân nửa, những thanh còn lại biến thành từng đạo kiếm
quang. Trong lúc Hàn Tông còn đang há mồm trợn mắt, thì Mạnh Hạo vỗ lên
túi trữ vật, lấy ra yêu đan nuốt vào, sau đó từ trong túi trữ vật lại
bay thêm ra hơn mười thanh phi kiếm nữa, cùng nhau phóng tới.

Hàn Tông cũng không thể nào ngờ tới được Mạnh Hạo lại có nhiều phi
kiếm đến như thế, giờ phút này gã hoảng sợ vô cùng, cố gắng lui ngay về
sau, tay phải nâng lên, ở trước người lại nhiều thêm một tầng quang
mang. Tuy có hai quang mang bảo vệ nhưng Hàn Tông cũng vẫn chưa yên
lòng, giờ phút này gã có một cảm giác da đầu run lên không ngừng, tựa
như một cỗ nguy cơ sinh tử đang tồn tại, uy hiếp gã. Tay phải lại đảo
qua, một khối ngọc bội hiện ra trước người gã, phóng ra một tầng quang
mang thứ ba bao quanh người gã, lúc này Hàn Tông mới yên tâm được.

Đúng lúc đó, thì trận mưa kiếm kia cũng đã bay tới gần, kiếm quang
chói lóa đâm thẳng tới tầng thứ nhất, từng tiếng nổ không ngừng, quầng
sáng kia dần bị đánh nát, tựa như yếu ớt tới mức không chịu nổi một
kích, ngay sau đó, tầng thứ hai cũng ra đi theo, không cách nào ngăn cản được cơn mưa kiếm đang lao tới này.

- Làm sao lại có nhiều phi kiếm như thế?



Hai mắt Hàn Tông co rụt lại, khuôn mặt hoảng sợ, thân hình tựa như muốn lui về phía sau.

Trong sát na đó, quang mang thứ ba cũng đã bị phá nát, viên ngọc kia cũng bị trận mưa kiếm chém trúng, cuối cùng chia năm xẻ bảy mà tan vỡ.
Mưa kiếm vượt qua trở ngại, dưới tiếng kêu thảm thiết thê lương của Hàn
Tông, toàn bộ cùng đâm lên người gã. Một mảnh kiếm rậm rạp đâm qua, mang theo thân thể Hàn Tông bay lên, rồi thi thể hắn rơi thẳng xuống dưới võ đài, chỉ kịp giãy vài cái, rồi tuyệt khí mà bỏ mình, thân thể gã lúc
này chẳng khác gì một con nhím, khiến cho mọi người đang xem phải hít
vào một hơi lạnh lẽo, đầy vẻ hoảng sợ không thôi.

- Đây... đây... sao mà lắm phi kiếm như vậy?

- Không hổ là mở tiệm tạp hóa, đám phi kiếm này nhiều như vậy, mấy ngày trước ta thấy có người còn bán ra chục thanh, hắn trong mấy tháng này hẳn cũng không phải là mua bán đan dược, mà là mua bán pháp bảo.

- Ta cảm thấy tên Mạnh Hạo này hẳn là có kỳ ngộ, bằng không tu vi hắn cũng không thể nào tăng lên nhanh đến như vậy, hẳn là lúc đó hắn đã kiếm được không ít bảo bối rồi...

Âm thanh nghị luận vang lên không ngừng, mọi người đang bàn tán thì sắc mặt Thượng Quang Tu vô cùng âm trầm, nhíu mày không ngừng.

Mạnh Hạo đứng trên đài, sắc mặt tái nhợt, linh khí trong cơ thể chỉ còn vài phần, lúc nãy còn xuất ra đến hai mươi thanh phi kiếm, cho dù
hắn có là Ngưng Khí tầng sáu thì linh khí trong cơ thể vẫn tiêu hao nhanh hơn cả bình thường. Còn may là trong quá trình hắn còn không ngừng nuốt thêm yêu đan để bổ sung nguyên khí cho bản thân, cho nên ra tay mới lưu loát đến như vậy. Đây là những gì mà hắn tổng kết ra, phương thức chiến đấu thích hợp với hắn nhất, hắn vẫn thường xuyên luyện tập, cho nên là thuần thục vô cùng.

Mạnh Hạo vung tay phải lên, đám phi kiếm đang cắm trên người Hàn Tông cùng bay lên, mang theo máu tươi quay về bên người hắn, lượn quanh hắn một vòng, rồi bị thu vào trong túi trữ vật.

Sau khi đi xuống, Mạnh Hạo lập tức ngồi xuống khoanh chân bên người
tiểu mập mạp, không ngừng nuốt đan bổ sung, yêu đan trong miệng nhanh
chóng tan ra, giờ phút này hắn cũng chẳng cố kỵ chuyện dùng yêu đan nữa, dù sao một trận chiến ở Hắc sơn thì hắn cũng có lý do vì sao bản thân
lại kiếm được không ít yêu đan như thế.

Hơn nữa, hắn đối với trận chiến tiếp theo có một sự chấp nhất, nỗi
khuất nhục ngày đó, bốn chỉ đó của Vương Đằng Phi, hắn hôm nay muốn thu
về cả vốn lẫn lãi.

Hắn chờ ngày này, thực là quá lâu rồi!

Âu Dương đại trưởng lão nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt hiện ra vẻ
tán thưởng không hề che giấu, từ khi Mạnh Hạo tiến vào ngoại môn, lão vẫn luôn thưởng thức tên tiểu tử này, thậm chí càng về sau thì càng nhìn
càng thấy thuận mắt hơn, mà lúc này thấy sự trưởng thành của Mạnh Hạo,
lão cũng tỏ ra thần sắc thoải mái.

Lão cũng không cần biết Mạnh Hạo có kỳ ngộ gì, vì thân là tu sĩ, có
cơ duyên là phép màu của tạo hóa, mà những kẻ đạt được kỳ ngộ lại luôn
là người mà mình tán thưởng, Âu Dương đại trưởng lão lúc đầu thì tươi
cười hòa ái, nhưng càng về sau thì càng thêm tiếc nuối và lo lắng.

- Thí luyện nội môn, kẻ xuất chiến thì không màng sinh tử, tư chất
của Vương Đằng Phi trăm năm khó gặp, còn nhỏ tuổi mà tu vi không hề tầm
thường, ngày sau nhất định sẽ thành công tiến vào Trúc Cơ, dù cho lúc
tông môn cường thịnh thì cũng hiếm có, Mạnh Hạo thực không phải đối thủ
của tên này rồi.

Âu Dương đại trưởng lão lại than nhẹ một tiếng.

Thượng Quan Tu trong đám người lúc này thần sắc âm trầm không thôi, hai mắt lão càng thêm co lại.

Lão không thể ngờ tới một điều là Mạnh Hạo lại có thể chiến thắng
được Hàn Tông, nhất là khi lão cho Hàn Tông không ít bảo bối, huống hồ
còn mang một cây ngũ thái phiên cho Hàn Tông, có thể phóng ra được vụ
hồn, tưởng rằng có thể giết chết Mạnh Hạo thật dễ dàng.

Thế nhưng Mạnh Hạo chỉ phất tay một cái đã phóng ra vài chục thanh
phi kiếm, phá hủy tất cả, nghĩ tới việc Mạnh Hạo có được vài chục thanh
phi kiếm, lão cũng kinh hãi không thôi, tuy đám phi kiếm kia toàn là mặt hàng cấp thấp, tiện tay là hỏng, nhưng dù cho là phế thiết, mà số lượng nhiều thì cũng đủ làm cho người khác khiếp sợ rồi.

Cùng lúc đó ở trên đỉnh Đông Phong của Kháo Sơn tông, có một trung
niên nam tử tầm tuổi chừng bốn mươi, mang trên mình một thân thanh sam,
tựa như một vị văn sĩ, đứng ở đó, hai mắt hiển lộ tinh mang kỳ dị, lúc y nhìn xuống quảng trường ở bên dưới, ánh mắt vẫn luôn dán chặt lên trên
người Mạnh Hạo.

- Kẻ này... Lúc trước ta cũng thấy hắn rồi, tuy tư chất bình thường, nhưng lại là kẻ có cơ duyên hơn người.

Trung niên nam tử này chính là cường giả Kết Đan của Kháo Sơn tông, Chưởng môn Hà Lạc Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận