Ngã Dục Phong Thiên

Chương 523: Liên Hoa Kiếm Trận (2)

Khi tay phải Mạnh Hạo nhấc lên, nam tử trung niên gào lên thảm thiết, mảng da thịt kia của gã cứ thế bị lột khỏi cánh tay, trở thành một miếng da, trôi lơ lửng ở trong tay của Mạnh Hạo. Dùng mắt thường cũng có thể thấy nó đang nhanh chóng khô héo, rồi nhanh chóng biến mất.

- Một khi rời khỏi thân thể tu sĩ, đồ đằng liền biến mất.

Mạnh Hạo vung tay phải lên, cau mày.

- Đồ đằng rốt cuộc là cái gì? Đại yêu thiên địa hiển hóa?

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời. Lúc này đã là hoàng hôn, hắn nhìn lên mây trời, trong đầu đầy những suy nghĩ, nhưng không có đáp án.

Rất lâu sau, Mạnh Hạo vung tay, nam tử trung niên kia lập tức khôi phục tu vi, gã run run đứng dậy, quỳ trước mặt Mạnh Hạo, thân thể run cầm cập.

- Ngươi có thể đi rồi.

Mạnh Hạo dửng dưng nói.

Lời này đối với nam tử trung niên mà nói, giống như tiên âm, lúc này cảm động đến mức lại suýt chảy nước mắt, vội vàng rời đi, vội vã bay đi, hận không thể lập tức rời khỏi nơi ác mộng này.

Rất lâu, Mạnh Hạo một lần nữa cúi đầu, rồi cười.

- Là ta quá mức khát vọng rồi, chuyện như đồ đằng, cho dù bản thân ta có thể phong chính yêu khí, nhưng muốn hoàn toàn hiểu rõ, vậy còn cần rất nhiều thời gian, không phải chỉ trong thời gian ngắn là có thể lĩnh ngộ toàn bộ.

Mạnh Hạo lẩm bẩm, sâu trong mắt lóe lên một tia kiên định, nếu hắn muốn hoàn toàn lĩnh ngộ đồ đằng, vậy tuyệt đối sẽ không bỏ dở.

Bàn tay vỗ lên túi trữ vật, trong tay Mạnh Hạo lập tức xuất hiện một miếng vải màu vàng đất, lớn cỡ bàn tay, rất mềm mại, lại giống như một loại giấy đặc thù vậy.

Thứ này bên mép nham nhở không đều, chính là nguyên nhân Mạnh Hạo trở thành Kim Quang Lão Tổ. Chim anh vũ sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên chính là giúp Mạnh Hạo luyện hóa cái phiên đã đoạt được, bây giờ chỉ còn lại một mảnh vải nhỏ này.

- Giấy bùa tiên nhân sử dụng, đối với việc ta cảm ngộ phù văn trong mặt đất Mặc Thổ thì rất có lợi.

Tay trái Mạnh Hạo nhẹ nhàng vuốt phẳng tấm vải. Mấy hôm nay sau khi hắn thành Kim Quang Lão Tổ, phạm vi tìm kiếm tiên thổ càng lớn, nhân thủ càng nhiều, thu hoạch cũng vượt xa trước kia.

Rất nhiều tiên thổ được đưa đến đây, đặt ở trước mặt. So với lúc trước,
thì Mạnh Hạo cần phải cảm ngộ, nhưng hiện giờ những tiên thổ này chỉ cần vừa chạm vào tấm giấy bùa này, liền lập tức bị hấp thu sạch khí tức,
khiến tiên thổ không còn loại lực lượng phi phàm kia nữa.

Phù văn không ngừng hấp thu, cuối cùng cũng dần hiện ra một chút ấn ký nhàn nhạt.

Mạnh Hạo tin tưởng, theo thời gian trôi qua, chỉ cần đủ tiên thổ, sớm muộn gì trên giấy bùa này, cũng sẽ một lần nữa xuất hiện phù văn. Mà theo bản thân không ngừng lĩnh ngộ, một khi hắn nắm giữ phù văn này, cho dù chỉ năm giữ một phần nhỏ, cũng đã là thần thông kinh người rồi.

Đây là một loại tiên pháp khác với mọi người, mà Mạnh Hạo tự chuẩn bị cho mình ngày sau khi bước vào Nguyên Anh.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Hạo thu lại lá bùa, cầm ra Tuế Nguyệt Mộc Kiếm của hắn, bắt đầu tế luyện một lần nữa. Từ sau khi đến Mặc Thổ, Mạnh Hạo luôn luyện hóa bảo vật Tuế Nguyệt, lúc này thanh mộc kiếm của hắn, đã có được trọn ba giáp Tuế Nguyệt Chi Lực.

Trừ cái đó ra, những Xuân Thu Mộc hai giáp, một giáp, Mạnh Hạo cất trong túi trữ vật cũng không ít.

- Một giáp Tuế Nguyệt Chi Lực, luyện ra cũng không quá khó, tốn một cái giá nhất định là có thể luyện được. Nhưng đến hai giáp, thì chỉ có ba phần khả năng thành công, một khi thất bại, tất cả đều tan biến.

- Cái này cũng chưa tính là gì, đáng sợ chính là Tuế Nguyệt Chi Bảo ba giáp, khả năng thành công không đến nửa thành... Nếu không phải ta có được gương đồng, sợ rằng cho dù mất cả đời, cũng khó mà luyện ra được
một kiện.

Mạnh Hạo nhìn mộc kiếm tỏa ra ánh lam trong tay, trên thanh mộc kiếm này như có dòng nước chảy quanh, phát tán ra ánh sáng chói mắt, hơi vung lên, cũng có thể tạo ra sóng gợn, sóng gợn đi tới đâu, kiến trúc xung quanh bắt đầu mục ruỗng.

Đúng lúc đang muốn thu lại, đột nhiên Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, chợt nhíu mày.

- Đông Lạc gia tộc, không nhịn được nữa rồi.

Mạnh Hạo trầm ngâm, linh thức tỏa ra tìm chim anh vũ, sau khi truyền âm, thân thể hắn như mờ đi, thân ảnh như xuất hiện trọng điệp, rất nhanh,
liền hóa thành hai Mạnh Hạo, trong đó có một khoanh chân, một thì đứng
dậy hòa vào mặt đất rồi biến mất.

Hắn giơ tay lên, lập tức nền đất dưới chỗ hắn xếp bằng, đột nhiên bay ra chín thanh mộc kiếm là tước ra từ Xuân Thu Mộc, sau khi bay ra, liền vòng quanh bốn phía.

Những thanh mộc kiếm này đều có lực lượng một giáp, trong đó có ba thanh hai giáp, lúc này đang bay lượn, quấn lấy thanh mộc kiếm ba giáp duy nhất, đột nhiên giữa không trung, hình thành một đóa hoa sen.

Mũi kiếm ở ngoài, sóng gợn mà mắt thường có thể thấy được giống như xoáy ngước, xoay chuyển xung quanh hình hoa sen, nhanh chóng chuyển động theo hình liên hoa kiếm. Lầu các Mạnh Hạo đang ở, nhanh chóng nứt nẻ, chớp mắt đã hóa thành tro bụi tiêu tán, khí tức bốn phía thung lũng, cũng đều phát ra vẻ tang thương mục ruỗng trong nháy mắt này. Hơn một nghìn tu sĩ nơi đây, đều chấn động tâm thần, toàn bộ lao ra tản ra, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo xếp bằng ở phía xa, đỉnh đầu có hoa sen quay tròn, mà cả thung lũng, thì đang mục ruỗng.

Lúc này mặt trăng mọc lên, ánh trăng rơi trên mười thanh kiếm, khúc xạ ra ánh sáng màu bạc, giống như một bông hoa sen nở rộ, yêu dị, tuyệt mỹ... Trở thành một hình ảnh mà những người ở đây cả đời không thể lãng quên.

Trong hình ảnh đó, hoa sen nở rộ, Lão Tổ dưới hoa ngẩng đầu lạnh nhạt, còn có tiếng Lão Tổ nho nhỏ, quanh quẩn đâu đây:

- Đây, chính là kiếm trận, Tuế Nguyệt Kiếm Trận của ta!

Mạnh Hạo nhìn Liên Hoa Kiếm Trận, trận này vốn ở trong ba trang sách, là thứ trước đây Mạnh Hạo thu được trong túi trữ vật khi gài bẫy mấy trăm kẻ truy sát, cụ thể là của ai, bản thân hắn cũng không biết được.

Nhưng ba trang sách đó, lại khiến Mạnh Hạo sáng tỏ giống như được tẩy lễ vậy, kiếm... Có thể thành trận!

Mấy ngày này hắn nghiên cứu, trừ đồ đằng và truyền thừa đệ tứ sơn ra, còn có kiếm trận này. Ba trang sách, không có bất cứ văn tự gì, chỉ có đồ hình, hiểu thì hiểu, không hiểu thì vĩnh viễn không hiểu.

Mạnh Hạo hiểu không nhiều, mặc dù có ngộ ra, nhưng hiện giờ chỉ có thể bày ra hoa sen như vậy, nhưng cho dù như thế, cũng khiến kiếm trận này bạo phát ra lực lượng kinh người rồi.

Dùng hoa sen làm trận, giải phóng ra sát cơ tuế nguyệt!

Hắn không để ý đến hơn nghìn tu sĩ xung quanh, nhưng hơn nghìn tu sĩ này lại không thể không chú ý đến Mạnh Hạo. Mạnh Hạo là Lão Tổ của bọn họ, là hồn của Kim Quang Giáo, bốn chữ Kim Quang Lão Tổ, sớm đã thanh danh
hiển hách truyền khắp bốn phương.

Lúc này ai nấy đều chấn động tâm thần, ngây ngốc nhìn Mạnh Hạo, nhìn hoa sen chuyển động, nhìn tất cả kiến trúc trong thung lũng nhanh chóng mục nát. Sắc mặt đầu to trắng bệch, hít sâu một hơi, trong mắt lộ vẻ kiêng kỵ mãnh liệt, lão vốn cho rằng lúc xưa Mạnh Hạo truy sát bản thân đã dùng toàn lực, nhưng hiện giờ xem ra, kiếm trận này chỉ là một hình, lại khiến lão cảm thấy tim đập chân run.
Bạn cần đăng nhập để bình luận