Ngã Dục Phong Thiên

Chương 550: Ngũ Hành Luyện Đan​

– Tiền đánh cuộc là một hồi tạo hóa, hoặc cũng có thể là sinh tử.

– Vô luận các ngươi thắng hay thua, ta cũng có thể hứa hẹn, trong vòng ba tháng, chúng tu của Tây Mạc ta, sẽ không tiến công thành này. Cho các ngươi đầy đủ thời gian chuẩn bị.

– Mà nếu các ngươi cự tuyệt, như vậy…

Thanh niên mỉm cười, nói tới đây thì lập tức ở ngoài Thánh Tuyết thành
bỗng nhiên có từng trận gào thét quanh quẩn, ẩn ẩn có thể thấy được từng đạo cầu vồng lóng lánh. Cả vùng đất bên ngoài thành trì, một lần nữa
xuất hiện thú hải vô biên vô hạn.

Còn trên trời cao thì có quang mang trận pháp chớp lóe, bao phủ bát phương, đã hình thành uy áp, giáng xuống mặt đất.

Một màn này, lập tức làm cho tu sĩ bốn phía biến sắc, càng làm cho người trong Thánh Tuyết thành giờ phút này, đồng loạt đều ngẩng đầu, tâm thần chấn động. Bốn vị trưởng lão, cũng đều là mặt mày xám ngoét, cực kì khó coi.

Hàn Tuyết Tung xuất hiện, khiến cho những chuẩn bị của bọn họ lúc trước
xuất hiện vấn đề lớn, giờ phút này, nhất định phải có đầy đủ thời gian
đi bù lại. Mặc dù không biết được đối phương vì sao cho ra ba tháng,
nhưng đối với gia tộc Hàn Tuyết, cho dù biết rõ là cạm bẫy, cũng nhất
định phải nhảy vào. Bởi vì bọn họ càng cần ba tháng này hơn.

– Chẳng qua hiện nay sự tình có chút biến hóa. Nếu Chu đại sư kiêu căng
không muốn xuất đan dược ra, vả lại Nghiêm tiên sinh cũng đồng ý. Như
vậy trước hết, tiên sinh hãy tỷ thí cùng vị tiểu hữu này trước một chút
đi đã, cũng để cho Chu đại sư nhìn xem, đan đạo của Nghiêm tiên sinh, có chỗ làm cho ngài coi trọng hay không.

Thanh niên cười cười, nhìn đại trưởng lão gia tộc Hàn Tuyết.

Sắc mặt đại trưởng lão cũng có chút khó coi, đáy lòng đối với Chu Đức
Khôn, đã tồn tại rất nhiều thầm oán, cũng đã ý tưởng giống hệt với nhị
trưởng lão. Đối với Chu Đức Khôn này, bọn họ vì cách nhìn chủ quan lúc
trước, đã nhận định thân phận đại sư của lão. Nhưng hôm nay Chu đại sư
này lại cố tình giấu giếm bản lĩnh, lại còn đẩy trách nhiệm cho người bên ngoài ra mặt.

Cái này làm cho bọn họ có chút khó coi.

– Tiểu hữu, kính xin ra tay luyện đan, về phần chuyện của Hàn Tuyết tằm
thì đợi việc này qua đi, chúng ta lại thương nghị được không?

Đại trưởng lão cau mày, nhìn nhìn cục diện bên ngoài thành, thầm than một tiếng, nhìn Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, so đấu với Chu Đức Khôn, hắn không muốn
đánh nát mặt mũi đối phương. Nhưng nếu là người bên ngoài, Mạnh Hạo cũng không ngại ở trên đan đạo nghiền ép kẻ đó, nhất là vị đan sư tự xưng đến từ Đông Thổ này.

Nghe vậy, Mạnh Hạo gật gật đầu.

Bên này hắn vừa gật đầu một cái, trên mặt trung niên họ Nghiêm hiện lên
một tia không kiên nhẫn. Theo y thấy, đây rõ ràng là vị Chu đại sư kia
có hoài nghi đối với đan đạo của y, cho nên muốn dùng biện pháp này đến tra xét y một chút.

Giờ phút này, y hừ lạnh một tiếng, ánh mắt của trung niên họ Nghiêm đảo
qua Mạnh Hạo, lại rơi lên Chu Đức Khôn đứng bên kia, ôm quyền thản nhiên mở miệng.

– Đan Sơn – Đông Thổ, Nghiêm Tung.

Đây chính là quy củ trước lúc đấu đan, nhưng Nghiêm Tung này nhìn như là đấu đan cùng Mạnh Hạo, nhưng lời nói hiển nhiên là nói với Chu Đức
Khôn.

Chu Đức Khôn trong lòng cười gượng, cũng có khẩn trương không yên, lão
phát hiện chuyện ngày hôm nay, tựa hồ là một hồi hiểu lầm, nhưng không
cách nào giải thích rõ ràng.

Mạnh Hạo nghiêm sắc mặt, nếu đã là đấu đan chính thức, hắn hít sâu một
cái, đang muốn dựa theo quy củ mở miệng, nhưng trung niên họ Nghiêm kia
lại vung tay áo lên.

– Ngươi không cần mở miệng, lão phu đối với lai lịch cùng tên tuổi của
ngươi không có hứng thú. Ngươi chỉ cần luyện chế ra một viên đan dược
ngươi mãn ý nhất là được.

Loại trực tiếp coi khinh này, làm cho Mạnh Hạo nhíu mày.

Ngay sau đó, tay phải trung niên nam tử Nghiêm Tung vung lò luyện đan
lên, lập tức một mảnh hỏa diễm từ trong lòng bàn tay y bỗng nhiên tản
ra. Đây không phải là ngọn lửa tầm thường, đây là lửa của Nguyên Anh, là Anh Hỏa chỉ có tu sĩ Nguyên Anh mới có, vả lại phải là Nguyên Anh thuộc tính hỏa, mới có thể tản ra Anh Hỏa.

Hỏa diễm chanh hồng, khi thiêu đốt thì hư vô bốn phía nhấc lên sóng gợn, lò luyện đan phiêu phù ở trên lòng bàn tay Nghiêm Tung, nháy mắt biến thành một mảnh đỏ đậm. Cùng lúc đó, tay trái y ở trên túi trữ vật vỗ một cái, rõ ràng lần lượt lấy ra từng túi nhỏ màu trắng, trong từng cái túi nhỏ đều có chứa bột phấn.

Đem những giống như bột phấn này dựa theo tỉ lệ đưa vào trong đan lô, tiếng nổ vang trong khoảnh khắc quanh quẩn. Một màn này làm hai mắt Mạnh Hạo hơi hơi nheo lại, còn Chu Đức Khôn thì hít sâu một cái.

– Không phải là dùng thảo mộc để luyện đan…

– Đan Sơn – Đông Thổ ta luyện đan không dùng thảo mộc, mà lấy ngũ hành
làm cơ sở, đem vật thuộc ngũ hành biến thành phấn, lấy lực ngũ hành để
luyện đan. Đây với là đan đạo đại đồ chân chính trong thiên địa.

Nghiêm Tung thản nhiên mở miệng, tiếng động nổ vang trong lò luyện đan
trong lòng bàn tay y càng thêm mãnh liệt. Cũng chính lúc này, trên bầu
trời bỗng nhiên mây đen u ám, từng cơn lôi đình chớp lóe.

Trái tim Chu Đức Khôn bang bang gia tốc nhảy lên, đáy lòng hoảng sợ. Lão đương nhiên có thể thấy được, trên thiên không lúc này chính là đan kiếp!

Tu sĩ xung quanh lại càng thêm khiếp sợ, bốn vị trưởng lão cũng là hô
hấp dồn dập. Bọn họ mặc dù không hiểu biết gì đối với đan đạo, nhưng
cũng có nghe qua chuyện đan kiếp. Giờ phút này lần đầu tiên gặp được,
nhất thời tâm thần chấn động.

Nghiêm Tung vẻ mặt ngạo nghễ, cũng không thèm nhìn đến thiên kiếp.

– Đông Thổ ta luyện đan không quan tâm đan kiếp, ngược lại là muốn dẫn
đan kiếp xuống, thêm vào lực lượng thiên lôi, thúc đẩy ngũ hành viên mãn!

Vừa dứt lời thì tiếng động nổ vang quanh quẩn, từng đạo tia chớp trong
khoảnh khắc giáng thẳng xuống lò luyện đan, trong thời gian nháy mắt
liền kết thành một mảnh.

Đúng lúc này, Nghiêm Tung gầm nhẹ một tiếng, tay trái ở trên lò luyện
đan vỗ một cái, nắp lò lập tức bay lên, một viên đan dược lục sắc,
khoảnh khắc bay ra, bị Nghiêm Tung bắt một cái nắm trong tay. Mây đen
trên bầu trời cũng tiêu tán, nhưng vẫn còn một ít lôi điện gào thét
giáng xuống, vờn quanh ở bốn phía đan dược, khiến cho Nghiêm Tung ở một
khắc này, thoạt nhìn cực kỳ kinh người.

– Đáng tiếc thời gian ngắn ngủi, viên thuốc này Nghiêm mỗ miễn cưỡng vừa lòng thôi.

Nghiêm Tung nói lời này cũng không nhìn Mạnh Hạo, mà ánh mắt lại rơi trên người Chu Đức Khôn, mang theo ý tứ khiêu chiến.

Chu Đức Khôn giữ vững vẻ mặt cao nhân, nhưng trong lòng thì đã sớm run hết chỗ nói luôn rồi.

Mạnh Hạo hai mắt hơi hơi chớp động, như có suy nghĩ gì đó, tay phải vung lên, lò luyện đan xuất hiện.

Nhìn Mạnh Hạo lấy ra đan lô, vẻ mặt của Nghiêm Tung vẫn bình tĩnh như
trước, trong mơ hồ còn ẩn hiện vẻ ngạo nghễ. Sự ngạo nghễ này y không hề hiển lộ ra khi đối mặt với Chu Đức Khôn, nay đứng trước Mạnh Hạo thì cứ thế hiện lộ ra một cách tự nhiên hết chỗ nói.

Chẳng qua khi thấy được lò luyện đan của Mạnh Hạo thì trên vẻ mặt của
Nghiêm Tung lộ ra một chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền tán đi. Lò
luyện đan mà Mạnh Hạo lấy ra, chính là Vạn Luyện lô mà ngày đó Thanh La
Tông đưa cho hắn.

Ngay khi Chu Đức Khôn nhìn thấy đan lô này thì tâm thần đã mạnh mẽ chấn
động một cái, lão đã từng thấy qua Vạn Luyện lô, cùng cái mà Mạnh Hạo
lấy ra lúc này giống nhau như đúc. Nhưng vật như lò luyện đan, nhất là
Vạn Luyện lô, giống nhau như đúc tuy nói không nhiều lắm, nhưng cũng
không phải là không có khả năng.

Chu Đức Khôn chần chừ một chút, áp chế nghi hoặc ở đáy lòng.

Đúng lúc này, Mạnh Hạo hai mắt chợt lóe, tay phải cầm lò luyện đan, Đan
Đông Bất Diệt hỏa trong cơ thể vô hình thiêu đốt, nháy mắt tràn ngập cả
bàn tay. Nhìn thì không thấy hỏa diễm, nhưng có thể nhìn ra được bốn
phía xung quanh tay phải của Mạnh Hạo, hư vô giống như xuất hiện vặn vẹo.

Một màn này, làm cho hai mắt Nghiêm Tung lần đầu tiên co rút lại, trên
vẻ mặt không tự chủ được, lần đầu xuất hiện vẻ nghiêm túc.

Từ thủ pháp luyện đan có thể mơ hồ phán đoán đan đạo của một người, Mạnh Hạo vừa ra tay, theo Nghiêm Tung thấy thì có chỗ không tầm thường, nhất là ngọn lửa vô hình trong tay Mạnh Hạo, càng làm cho y tâm thần cả kinh.

– Lửa này …..

Nghiêm Tung chần chừ một chút.

Chu Đức Khôn nơi đó tuy nói không phải là lần đầu tiên nhìn thấy vô hình hỏa trong tay Mạnh Hạo, nhưng lúc này đây cũng là một lần nghiêm túc nhất. Sau khi cẩn thận ngắm nhìn, đáy lòng lão dần dần có biến hóa, nhưng trên vẻ mặt vẫn là bộ dạng bí hiểm kia, khóe miệng lộ ra mỉm cười, trong mắt mang theo tán thưởng, giống như đang nhìn vãn bối luyện đan vậy. Đó là vui sướng phát từ nội tâm.

Bộ dạng này của lão lọt vào mắt mọi người xung quanh thì lại càng khiến
họ nhận định, lúc trước Chu Đức Khôn cố ý như thế, chính là xem thường
việc cho Nghiêm Tung nhìn đan dược.

Nội tâm Chu Đức Khôn tuy gượng cười bất an, nhưng ít nhiều cũng có chút
đắc ý, không chú ý tới thanh niên tên Hàn Tuyết Tung kia ở cách lão
không xa, trong ánh mắt nhìn về phía lão, đã hiện lên ý thưởng thức cực kì nồng đậm.

Cùng lúc đó, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra trầm tư, tay trái ở trên túi trữ vật vỗ một cái, lập tức lấy ra một gốc cây dược thảo. Dược thảo này vừa mới xuất hiện, lập tức bị tay trái Mạnh Hạo mạnh mẽ bóp một cái, trực tiếp
dập nát sau hóa thành mảnh vỡ, đưa vào trong lò đan.

Một gốc cây dược thảo như thế thì cũng thôi, nhưng ngay sau đó, phàm là
dược thảo bị Mạnh Hạo lấy ra, đều là bị hắn cứ thế bóp nát thành bột
phấn. Hành động như vậy, làm cho Nghiêm Tung nhíu mày, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh.

– Muốn bắt chước ngũ hành luyện đan của ta, cũng không tránh khỏi quá
không biết lượng sức. Cho dù thủ pháp luyện đan của ngươi không tệ,
nhưng ngũ hành luyện đan pháp của ta, nếu không có tạo nghệ đan đạo siêu việt của ta, căn bản không khả năng bắt chước thành công!

Nghiêm Tung thản nhiên mở miệng, nhưng ánh mắt sau khi nhìn về phía Chu
Đức Khôn, thì đáy lòng y bỗng nhiên lộp bộp một tiếng. Chu Đức Khôn kia
vẻ mặt bình tĩnh, lại thêm cái bộ dạng bí hiểm đó, làm cho Nghiêm Tung
trong lòng có chút không dám chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận