Ngã Dục Phong Thiên

Chương 563: Luyện Anh như luyện đan (2)

Gã từng chần chừ một chút, nhưng có sự tự tin với đồ đằng thuộc tính mộc của mình, cảm giác mình sẽ không làm cho Kinh Thứ phát giác, cho nên gã quyết đoán lựa chọn ra tay.

Ở trong suy nghĩ của gã, nếu như có thể giết chết vị Mạnh đại sư thần bí này, mình sẽ lập được một cái công lớn, sau này trở lại bộ lạc, cũng sẽ cực kỳ được coi trọng. Với cả, cho dù không cách nào giết chết, thì gây tổn thương cũng được, quan trọng nhất là dù làm như thế nào, bản thân cũng nắm chắc có thể an toàn rời đi.

Nhưng gã cũng lại không bao giờ ngờ tới, đối phương thực ra không phải
là bản tôn, mà là một cỗ phân thân hư ảo. Sau khi gã sững sờ, thì đáy
lòng lập tức kinh hãi, tranh thủ thời gian lui lại, trong lòng thì đã
thầm mắng đối phương, vì sao nửa đêm nửa hôm còn sai phân thân ra ngoài làm quái gì.

Nhưng ngay sau đó, thứ khiến gã càng thêm hoảng sợ, chính là phân thân
của vị Mạnh đại sư này, trong nháy mắt lại xuất hiện hơn mười cái, không ngừng truy kích, vây khốn bản thân. Nếu không phải là mình có pháp thuật che giấu cùng bỏ chạy kỳ dị, phối hợp với đồ đằng thuộc tính mộc
càng khiến người ta khó có thể phát hiện, thì e rằng đã sớm bị đối
phương bắt rồi.

Giờ phút này, gã thật vất vả mới có thể thoát khỏi những cái … phân thân kia, lúc bản thân cắm đầu chạy, liếc mắt lại thấy Mạnh Hạo đứng phía trước.

- Chết tiệt, vị Mạnh đại sư này, chẳng những biết luyện đan, còn biết
lôi pháp, thậm chí cả thuật phân thân cũng tinh thông như vậy. Thế gian
làm sao lại có người yêu nghiệt như thế chứ!

Ô Mộc âm thầm chửi bới, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo hiển nhiên
đang muốn ngăn trở mình ở phía trước, hiện lên một tầng khinh miệt.

- Nhưng mà, cho dù ngươi biết thuật pháp kỳ dị như thế, muốn bắt ta lại, thì vẫn không đủ tư cách!

Trong lòng Ô Mộc hừ lạnh một tiếng, thân thể lóe lên, gợn sóng nháy mắt
tản ra, phân ra làm mấy phần. Gã là muốn dựa vào cái phương pháp đã dùng để chạy khỏi mấy cái phân thân đằng sau, để bỏ qua cái phân thân trước mắt.

- Đại đạo đồ đằng, quả nhiên có chỗ tham khảo.

Nhưng trong nháy mắt khi Ô Mộc tới gần, thì gã lại đột nhiên nghe được bóng dáng Mạnh Hạo ở phía trước, nói ra một câu như vậy.

Trong khoảnh khắc khi những lời nói này rơi xuống đáy lòng gã, Ô Mộc
không kịp phản ứng, liền nhìn thấy Mạnh Hạo ở phía trước, nâng tay phải
lên, nhẹ nhàng chỉ về phía mình.

Mặt đất chấn động ầm ầm, không gian xung quanh nhanh chóng đảo lộn, một
loại cảm giác bị xé rách khó có thể hình dung, trong nháy mắt bao phủ
lấy Ô Mộc, làm đáy lòng gã nổi lên cơn hoảng sợ, thân thể nhanh chóng
muốn lui về phía sau. Nhưng vào lúc này, một luồng huyết quang nồng đậm
lập tức bao phủ bát phương, xuyên thấu qua thân thể của gã, khiến cho
thân thể của gã dung nhập vào trong hư vô, như bị trực tiếp xé mở ra,
hiện rõ ở bên ngoài.

- Không phải phân thân! !

Trong đầu Ô Mộc ông lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch, đang muốn triển
khai thuật pháp, thì hai mắt Mạnh Hạo nhẹ nhàng nhìn qua. Chỉ một cái
nhìn lại, lại như ẩn chứa Tuế Nguyệt, khiến cho đầu óc Ô Mộc nổ vang,
giống như đã mất đi năng lực suy nghĩ, tất cả đều biến thành chậm chạp,
như là thân thể bị thời gian ngừng lại, chậm chạp đi vô số lần.

Khi gã thanh tỉnh trở lại, thì vừa lúc thấy được tay phải Mạnh Hạo, như
xé rách Tuế Nguyệt mà đến, đánh một cái ở trên cổ mình, trước mắt tối
sầm, Ô Mộc đã trực tiếp hôn mê.

Mạnh Hạo mang theo Ô Mộc, vẻ mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh,
chậm rãi đi tới đầu đường, phía sau hắn, những cái... phân thân yêu khí kia lần lượt tiêu tán, một miếng mộc giản bay tới, rơi vào trong tay
Mạnh Hạo. Hắn nhìn thoáng qua, cất nó đi, tiếp tục vác theo Ô Mộc, đi về hướng xa xa.

Một đêm này, rất không an bình với Thánh Tuyết thành. Trong vòng một
đêm, lại có hơn năm mươi người bị âm thầm diệt sát, thậm chí tộc nhân
gia tộc Hàn Tuyết, cũng chết một số người.

Cho đến khi tứ đại trưởng lão tản ra tu vi, thỉnh thoảng lại có tiếng nổ vang truyền ra, sau khi hừng đông, tất cả mới dừng lại.

Hỗn loạn ở bên ngoài, lại không ảnh hướng đến chỗ sân nhỏ của Mạnh Hạo.
Trong sân, Mạnh Hạo lấy đi một tí huyết dịch của Ô Mộc, hơn nữa còn cắt
đồ đằng của gã ra, cẩn thận nghiên cứu.

Đối với đồ đằng, Mạnh Hạo có một loại chấp nhất, hắn có cảm giác mơ hồ,
cái này sẽ là con đường để mình bước vào Hoàn Mỹ Nguyên Anh.

- Đồ đằng thuộc tính mộc à! Có thể né tránh Kinh Thứ, xem ra cũng là liên quan đến cái thuộc tính mộc này rồi.

Mạnh Hạo nhìn nhìn bình huyết dịch trong lòng bàn tay, đang tràn ra một
chút sinh cơ. Sau khi cảm nhận được trong đó ẩn chứa lực lượng thuộc
tính mộc, thì ánh mắt lại nhìn về phía đồ đằng màu xanh lá cây, trên
cánh tay Ô Mộc đang hôn mê kia.

- Ngũ Hành có Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, Ngũ Hành ngũ sắc, bạch, thanh, huyền xích, hoàng tương ứng với trắng, xanh, đen, đỏ, vàng. Hoàn Mỹ là có thể trở thành ngũ sắc Nguyên Anh. Trong đó Mộc Nguyên Anh là màu xanh. Nếu ta có
thể đạt được năm loại đồ đằng thuộc tính khác nhau, mỗi một chủng đều
tu đến mức tận cùng, phải chăng có thể giống như phương pháp luyện đan
ngũ hành, có đủ ngũ sắc, luyện ra được ngũ sắc Nguyên Anh của bản thân!

Mạnh Hạo trầm mặc thật lâu, trong đầu dần dần hiện ra kết quả nghiên cứu đồ đằng mấy ngày này, khi tổng hợp cùng một chỗ, thì cho ra một cái ý niệm mơ hồ.

Ý nghĩ này, lúc trước hắn đã có, giờ phút này, sau khi trải qua các loại nghiên cứu, cuối cùng xác định.

- Cái này cũng phù hợp với đan đạo của ta, thân là lô, tâm là phương, luyện ra đại đan Thiên Địa, luyện ra ngũ sắc Nguyên Anh!

Ánh mắt Mạnh Hạo hiện ra ánh sáng mãnh liệt, trước hắn, cái con đường luyện Anh này, còn chưa có người nào đi qua.

Người khác là tu ra Nguyên Anh, mà con đường Mạnh Hạo lựa chọn, lại là phương pháp luyện đan, đi luyện ra Nguyên Anh!

- Chỉ có như vậy, ta mới có thể Hoàn Mỹ!

Trên mặt Mạnh Hạo hiện lên vẻ chờ mong.

Thời gian nửa tháng không dài, nhưng đối với Ô Mộc mà nói, nửa tháng
này, là tra tấn mà cả đời gã chưa bao giờ trải qua. Đối mặt một tên tu
sĩ nghiên cứu đồ đằng gần như đã nhập ma mà nói, thân thể của gã, từ
huyết dịch đến cốt tủy, từ đồ đằng tới công pháp, toàn bộ gần như đã bị
Mạnh Hạo nắm giữ hết. Mạnh Hạo càng nghiên cứu sâu, lại càng có nhiều
phần nắm chắc đối với việc luyện ra Nguyên Anh. Cho đến một tháng sau,
khi mà không thể thu hoạch thêm gì nữa từ trên người Ô Mộc, Mạnh Hạo mới không làm khó gã nữa, lại để cho đan đạo và tu vi của mình kết hợp cùng người hữu duyên, hắn thả gã đi. Trước khi đi, Ô Mộc run rẩy nhìn Mạnh
Hạo, gã thề cả đời này của gã cũng không muốn gặp lại đối phương, cơ hồ
là dùng tốc độ nhanh nhất, trốn mất dạng.

- Còn cần thêm thật nhiều đồ đằng nữa để hoàn thiện ý niệm của ta.

Mạnh Hạo nhìn qua Ô Mộc đã rời đi, bên tai lại truyền đến tiếng nổ vang ở ngoài thành.

Trong vòng nửa tháng này, tu sĩ Mặc Thổ và Tây Mạc bên ngoài thành càng ngày càng nhiều, gần như là cứ cách vài ngày, sẽ có vài trăm người từ xa xa gào thét phóng tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận