Ngã Dục Phong Thiên

Chương 565: Ngươi đã quên? (2)

- Đáng tiếc, không đến mười hơi thở.

La Xung cười cười, tay phải nâng lên, đặt trên đầu lâu, khiến nó nát vụn thành tro.

- Các ngươi, còn có ai muốn thử không? Nếu không có ai muốn thử cũng
được, bản Đạo tử lại cho các người một lựa chọn khác. Ai có thể đem đệ
nhất mỹ nhân - Hàn Tuyết San, của gia tộc Hàn Tuyết đến cho bản Đạo tử,
bản Đạo tử chẳng những miễn đi tội chết của hắn, còn có ban thưởng hậu hĩnh !

La Xung cười ha hả, nhìn về phía Thánh Tuyết thành. Trong thành hoàn toàn yên tĩnh, toàn bộ tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt âm trầm.

Nhất là người của gia tộc Hàn Tuyết, còn có Hàn Tuyết San ở trong đám
người, mắt phượng lộ ra sát khí. Nàng lớn lên vốn đã xinh đẹp, giờ phút
này vẻ mặt lại rõ ràng, trong nháy mắt liền bị La Xung chú ý tới, con
mắt sáng ngời, nở nụ cười.

- Quả nhiên là sắc nước hương trời, lần này đến đây quả là không uổng phí.

La Xung cười đến sáng lạn.

- Thân là Đạo tử Mặc Thổ cung, vậy mà lại hèn hạ như thế!

- Đã nói là một trận chiến, quyết định sinh tử, thế mà lại hành động bỉ ổi như thế. Người của Mặc Thổ cung hẳn là đều như vậy!

Trong Thánh Tuyết thành, có tu sĩ nhịn không nổi, lên tiếng mỉa mai.

Lời nói của bọn họ truyền ra, sau khi La Xung nghe được chỉ cười ha hả,
trong mắt mang theo vẻ ngạo nghễ, cao cao tại thượng. Gã căn bản là
không thèm để ý đến sinh tử của những người này, lời nói lúc trước chẳng qua là nói chơi nói vui vậy thôi. Trước khi đám Kinh Thứ biến mất,
người trong Thánh Tuyết thành này tuyệt đối sẽ không chủ động tấn công.
Nếu đã như vậy, dứt khoát ở chỗ này trêu đùa một chút, gia tăng thêm cho cuộc sống một chút niềm vui thú.

- Mà thôi, bản Đạo tử cũng không làm khó đám người các ngươi. Như vậy
đi, Tuyết San đạo hữu, chỉ cần ngươi đáp ứng tối nay đi với bản Đạo tử,
thì bản Đạo tử lập tức mang hai ngàn tu sĩ ở đây đi, giảm một ít áp lực cho Thánh Tuyết thành của các ngươi, ngươi xem như thế nào?

La Xung cười lên tiếng, ánh mắt sáng ngời, nhìn qua tư thái ưu mỹ của Hàn Tuyết San, đáy lòng dần dần dâng lên một cỗ hỏa khí.

Thân thể Hàn Tuyết San tức đến phát run, nhìn chằm chằm vào La Xung,
nhưng rất nhanh, đáy lòng nàng lại dâng lên một cơn bi ai. Bởi vì nàng
nhìn thấy, tộc nhân trong gia tộc ở xung quanh nàng, trong thời khắc này lại có không ít người trầm mặc, không cần ngôn từ trực tiếp, chỉ cần nhìn ánh mắt của bọn họ, Hàn Tuyết San đã có thể biết được đáp án, lòng của nàng cũng vậy mà đau đớn.

Cười thảm trong lòng, ánh mắt Hàn Tuyết San vô ý thức nhìn về phía Mạnh
Hạo, giống như trong thời khắc này, nàng càng thêm để ý đáp án của Mạnh
Hạo hơn.

Hai mắt Mạnh Hạo nheo lại, tập trung nhìn một người trong số ba tên tu
sĩ bên cạnh La Xung xông ra lúc trước. Đó là một tên tu sĩ Tây Mạc,
chính là người đã chém chết vị nam tử trung niên kia, đồ đằng gã sử dụng, lại là một thanh kiếm!

Đồ đằng hóa kiếm, kiếm biến ảo, uy lực không tầm thường.

- Đây là thuộc tính Kim?

Mạnh Hạo giống như suy nghĩ gì đó, thân thể bỗng nhiên bước ra, lúc đáp
xuống ở giữa không trung, thì ánh mắt đã nhìn thẳng về phía La Xung.

Sự xuất hiện của hắn, lập tức khiến cho người bốn phía chú ý, bên cạnh
La Xung lập tức có tu sĩ tới gần, ghé vào tai gã, nói nhỏ thân phận của
Mạnh Hạo. La Xung nghe xong, hai mắt liền sáng ngời, dưới mặt nạ, khóe
miệng dâng lên, nhe răng cười.

- Lúc trước đã nghe nói, vị Mạnh đại sư này, trong mấy ngày qua, thanh
danh liên tiếp nổi lên, trừ đi hắn, ngày thành này bị phá cũng gần hơn!

Trong mắt La Xung lóe lên sát cơ. Cùng lúc đó, ánh mắt của năm lão giả
Nguyên Anh kia cũng đã tập trung hết lên người Mạnh Hạo, chỉ chờ hắn đi
ra khỏi phạm vi của Kinh Thứ, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Nhưng Mạnh Hạo cố tình lại chỉ đi ra đến tường thành, vẫn còn trong phạm vi của Kinh Thứ, không bước ra tiếp, bước chân dừng lại, trôi nổi ở giữa không trung, trên mặt cười như không cười, nhìn về phía La Xung.

- La Xung, ta nhớ được, lần trước ngươi đã hứa với ta. Nơi có ta, trong
vòng trăm dặm, ngươi sẽ không bước vào, chẳng lẽ ngươi đã quên?

Lời của Mạnh Hạo, người trong Thánh Tuyết thành không thể nghe hiểu,
cũng không rõ nội tình, chỉ là mơ hồ cảm thấy, hình như Mạnh Hạo cùng vị Đạo tử Mặc Thổ này từng có một chút quan hệ sâu xa.

Nhưng những lời này rơi vào trong tai La Xung, cũng làm cho đầu gã ong
lên một tiếng, vẻ mặt dưới mặt nạ bỗng nhiên đại biến, lộ ra vẻ không
thể tin nổi. Đời này gã sợ nhất hai người, một là Phương Mộc ở Nam Vực,
một người khác chính là Yêu chủ Mặc Thổ.

Giờ phút này, đột nhiên nghe Mạnh Hạo nói vậy, một câu này người khác
nghe không hiểu, nhưng gã làm sao lại không nghe ra. Trong nháy mắt đó,
hai mắt gã mạnh mẽ co rút lại.

- Là hắn, lại là hắn !

- Chỉ có hắn mới biết được chuyện này. Chết tiệt, làm sao lại là hắn chứ !

La Xung hô hấp dồn dập, mở to mắt, từng chuyện cũ lập tức hiện lên trong đầu, hóa thành hoảng sợ trong lòng. Trong trí nhớ gã hiện lên ác mộng
sau khi trúng độc, về tới Mặc Thổ cung, dùng hết tất cả các biện pháp
đều không thể giải độc.

Còn có từng tháng đều có vài ngày như vậy, toàn thân đau đớn, làm cho gã khó có thể chịu được, chỉ có thể ngày đêm kêu rên sợ hãi, sư tôn của gã cũng vô năng vô lực, ngay cả vị đan sư đến từ Đông Thổ kia cũng thở
dài. Từng chuyện, từng chuyện đó đều bùng nổ ở trong chớp mắt này, lập tức dìm La Xung xuống.

Trong đầu gã ong ong, trống rỗng, ánh mắt lộ ra một tầng hoảng sợ, rồi
lại hoảng sợ. Gã vạn vạn lần không nghĩ tới, bản thân vì tránh né đối
phương, đã rất lâu rồi không có hiện thân ra ngoài, nhưng ngay lần đầu
tiên xuất hiện, tại địa phương hẻo lánh này, cư nhiên lại gặp người trong ác mộng.

Gã đứng ngốc tại chỗ, đáy lòng trong nháy mắt dâng lên một cỗ bi phẫn
khó có thể hình dung. Gã muốn rống to là gã vô tội, gã thật sự không
biết đối phương ở trong này. Nếu gã có thể sớm biết vị Yêu chủ đáng sợ
này ở trong đó, có đánh chết gã, gã cũng không đến nhìn qua.

Nhất là khi nghĩ đến những lời mình nói lúc trước, nghĩ đến đối phương
từng nói, không thể bước vào trong vòng một trăm dặm, trong chớp mắt đó, thân thể La Xung run lên bần bật, sợ hãi không cách nào hình dung được tạo thành một cơn gió lốc trong lòng gã.

Gã nghĩ tới sự đáng sợ của đối phương, nghĩ tới cảm giác đau đớn, sinh
tử của mình chỉ là một ý niệm của đối phương. Hết thảy những điều này
liền giống như vô số ngọn núi, suy chút nữa là đè chết La Xung.

Cái gì mà Đạo tử Mặc Thổ cung, cái gì mà vinh quang, cái gì mà mặt mũi,
toàn bộ những thứ đó, ở trong chớp mắt này đều bị La Xung quăng ra sau
đầu. Mạng của gã mới là trọng yếu nhất, chính vì nguyên nhân như vậy,
giờ khắc này, La Xung sợ hãi đến cực hạn.

- Chết tiệt, hắn làm sao lại ở nơi như thế này !

Trong đầu La Xung vù vù ong ong, bị sợ hãi bao phủ.

Trong lúc gã đang còn đứng ngốc ở đó, tu sĩ bên người gã lại đều ngạc nhiên, nhưng mà những lời kia của Mạnh Hạo có chút bá đạo, quá phận, nên tu sĩ bảo vệ bên người La Xung sốt ruột, nóng lòng muốn biểu hiện sự trung tâm, nên lập tức có người đứng ra.

- Khẩu khí thật lớn, Đạo tử Mặc Thổ cung chúng ta, cho tới bây giờ, đều là người bên ngoài gặp thì tránh lui trăm dặm. Ngươi chỉ là một tên đan sư, vậy mà lại dám càn rỡ như thế !
Bạn cần đăng nhập để bình luận