Ngã Dục Phong Thiên

Chương 609: Ngươi nhìn ra sao ?

- Hay thật sự chỉ là trùng hợp nhỉ?

- Thế mới nói, vì sao trước đó người này không có nổi danh. Nhưng mà có được một con dị yêu biến dị thì vận khí người này quá tốt!

Lúc mọi người ở bốn phía đang bàn tán việc này, Ô A Lý chợt ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, giọng của y mang theo chút khàn đặc, hét lên:

- Ta không phục! Nếu ngươi có bản lãnh thực sự thì đổi một con dị yêu khác đi, chúng ta lại đấu tiếp!

Ô A Lý vừa nói vừa đưa tay phải lên vỗ vào thân mình một cái, lập tức có một miếng xương thú màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay. Y vung tay ném miếng xương thú này về phía trước. Giữa không trung, một tiếng nổ phịch vang lên, một đám bụi xương màu đen hiện ra, tản ra khắp bốn phía. Dường như có một luồng hơi thở đặc thù đang tản mát từ đó ra.

Luồng hơi thở này vừa xuất hiện, lập tức từ đỉnh ngọn núi nơi mọi người đang đứng, bỗng nhiên truyền ra một tiếng gầm nhẹ. Ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu đen nháy mắt từ trên đỉnh núi gào thét bay đến, trong mấy hơi thở đã xuất hiện ở trên quảng trường. Ánh sáng màu đen tản đi, một con dơi màu đen xuất hiện.

Con dơi này toàn thân là một màu đen, có ẩn hoa văn màu xanh lá cây. Bên ngoài thân nó có một tia hắc khí lượn lờ, hai mắt nó đỏ thẫm lộ ra vẻ dữ tợn. Sau khi xuất hiện, lập tức có một luồng khí tức của dị yêu cấp ba từ trên người nó khuếch tán ra bốn phía.

- Thanh Mộc Bức cấp ba! Hơn nữa còn là loại biến dị. Nếu không thì nó không thể nào có màu đen!

- Ta biết con dơi này! Nó chính là con Thanh Độc mà Mặc Phương đại nhân nuôi dưỡng! Nó không phải dị yêu cấp ba, nhưng do biến dị nên cho dù nó mới có cấp hai thôi cũng đã tản ra uy áp của dị yêu cấp ba!

- Nhớ năm đó, có người bằng lòng trả một cái giá cao để có con dơi này, nhưng Mặc Phương đại nhân trước sau đều không đồng ý...

Người ở bốn phía chấn động tâm thần, nhìn con dơi màu đen này, bàn tán xôn xao.

Con dơi đen vừa hiện thân, dừng lại giữa không trung. Hai mắt màu đỏ của nó nhìn qua một lượt rồi dừng lại chỗ năm con Thanh Mộc lang bên người Mạnh Hạo. Con dơi đen há miệng lộ ra hàm răng đen, phát ra tiếng rít gào, thân thể nó lóe lên bay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Tốc độ của nó cực nhanh, không thua gì Thanh Mộc lang lúc trước, chớp mắt một cái đã gần đến nơi.

- Tứ Mao!

Mạnh Hạo nhàn nhạt mở miệng. Hắn vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, như không nhìn thấy con dơi đen đang tới gần. Trước đó con sói Tứ Mao có vẻ lười nhác, nhưng trong nháy mắt khi lời Mạnh Hạo vừa truyền ra, con sói bỗng nhiên ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm.

Tiếng gầm này tạo ta một làn sóng âm dao động, trực tiếp bao phủ bốn phía, va đập vô hình với con dơi đen. Thân thể con dơi đen lập tức run rẩy một hồi, thế đang lao tới của nó cũng không khống chế được mà phải dừng lại.

Trong khoảnh khắc, Tứ Mao mạnh mẽ lao tới, tốc độ cực nhanh tạo ra tiếng nổ do ma sát mạnh với không khí, vượt gấp đôi tốc độ của Ngũ Mao, trực tiếp xuất hiện bên cạnh con dơi đen. Tứ Mao đưa móng vuốt ra vồ xuống một cái.

Một tiếng "ầm!" vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm thiết. Con dơi đen rất bất phàm lúc trước, còn là con dơi đen biến dị, trong chớp mắt thân thể vỡ tan nát. Nó đã bị Tứ Mao dùng một móng vuốt, vồ phát chết tươi.

Sự việc từ đầu đến cuối chỉ diễn ra trong vòng một hơi thở.

Vẫn như trước là giết chết trong chớp mắt!

Cho đến khi ánh sáng màu xanh của Tứ Mao lóe lên, trở về bên người Mạnh Hạo, tộc nhân của Ô Đạt bộ ở bốn phía vẫn còn hít thở không thông, mắt mở to, ngơ ngác nhìn hết thảy. Sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, trận trận ồn ào bàn tán trước này chưa từng có bộc phát ra.

- Đây cũng là biến dị mà!

- Hắn... Bên cạnh hắn có năm con Thanh Mộc Lang, chẳng lẽ đều là biến dị !

- Có bản lĩnh nuôi dưỡng dị yêu đến bực này... Người này rốt cuộc là Tư Long cấp mấy đây?

Theo sự xôn xao của bốn phía, Ô Trần và Ô Linh lại sửng sốt lần nữa. Ô A Lý thì sắc mặt tái nhợt đi, thân thể y vô ý thức lui ra sau vài bước. Hai trận Yêu đấu ngày hôm nay đã hoàn toàn vượt ra khỏi suy nghĩ của y, khiến cho đầu óc y lúc này trống rỗng.

Đại tế tự của Ô Đạt bộ lần nữa nhìn Mạnh Hạo thật sâu như có điều suy nghĩ. Vị Đại trưởng lão bên cạnh Đại tế tự thì nhíu mày, lúc ông ta nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt đã mang theo sự âm trầm.

Còn lão giả Thủy Mộc lúc này đã trợn mắt há hốc mồm, đầu óc lão quay cuồng, ngớ ngẩn nhìn mấy con Thanh Mộc Lang bên người Mạnh Hạo. Lão ta dồn sức gầm nhẹ một tiếng, lại lắc người một cái cho tỉnh táo.

- Thì ra không chỉ một con biến dị mà là hai con biến dị, nhưng mà lúc trước lão phu cũng nhìn ra hai con này...

Trong lòng Thủy Mộc thì nghiến răng mà bề ngoài lại tỏ vẻ ta đây thanh cao, ra vẻ bí hiểm.

- Ngươi lại nhìn ra?

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia rét lạnh. Lúc trước lão Thủy Mộc kiêu căng như thế nào không nói, bây giờ lão ta lại mở miệng làm trong lòng Mạnh Hạo thấy phiền muốn chết.

- Tam Mao!

Mạnh Hạo vừa gọi, con Tam Mao đã ngẩng đầu ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rú kinh thiên. Tiếng gầm truyền ra bốn phía làm gần trăm tộc nhân Ô Đạt bộ ở đây biến đổi sắc mặt. Trong bọn họ, những người có tu vi dưới Trúc Cơ đều có cảm giác khiếp sợ, tâm thần nổ vang.

Cho dù là những người có tu vi Trúc Cơ, cũng bị tiếng gầm rú của Tam Mao làm cho không thể tự chủ được, mà vận chuyển tu vi. Biểu tượng đồ đằng trên người bọn họ, giống như cảm nhận được sự uy hiếp mà tỏa ra hào quang.

Một tiếng gầm rú này đủ làm rung chuyển bốn phương tám hướng. Trong nháy mắt, trong lòng những người đang có mặt ở đây, nỗi khiếp sợ họ dành cho Tam Mao còn lớn hơn với Ngũ Mao cùng Tứ Mao trước đó, gấp mấy lần !

- Cái này... rõ ràng con này cũng biến dị!

- Ba con dị yêu biến dị! Người này có đến ba con Thanh Mộc lang biến dị !

- Con sau lại càng mạnh hơn con trước! Con Thanh Mộc lang này đã có thể so với dị yêu cấp ba đỉnh phong, thậm chí còn muốn hơn, khoảng chừng cấp bốn!

Lúc bốn phía xung quanh lại xôn xao bàn tán lần nữa, sắc mặt Thủy Mộc thay đổi liên tục. Trong lòng lão giống như bị người ta hung hăng dùng búa đập mấy cái. Thân thể lão loạng choạng lui ra sau vài bước, chưa kịp mở miệng thì lão đã nghe thấy tiếng Mạnh Hạo vang lên:

- Lúc này người cũng nhìn ra từ trước sao?

Mạnh Hạo lạnh lùng nói. Thủy Mộc chỉ cảm thấy đầu quay quay, lão cắn răng đang định nói phải thì bỗng nhiên, Mạnh Hạo đưa tay vỗ vào thân con Nhị Mao một cái.

Nhị Mao chậm rãi ngẩng đầu, nó không có bay ra, cũng không gầm thét. Nhưng toàn thân Nhị Mao trong nháy mắt sáng lấp lánh một màu xanh lá. Ánh sáng màu xanh này hóa thành một cột ánh sáng cực lớn, rồi phóng lên trời. Lúc ở giữa không trung, trong cột ánh sáng đó bỗng xuất hiện một hình dáng hư ảo đang ngửa mặt lên trời, gầm một tiếng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận