Ngã Dục Phong Thiên

Chương 620: Đồ đằng Thanh Mộc ! (2)

Trước tiên phải tách ra, lại chia nhỏ, rồi sau đó khắc, phương thức của các bộ lạc không giống nhau, nhưng trên nguyên lý, ở cả vùng đất Tây Mạc này, khắc đồ đằng cũng không thay đổi phương pháp.

Theo ánh sáng chậm rãi từ trên người Mạnh Hạo tách ra, những cành cây này cũng đều tiêu tán, giống như theo ánh sáng rời đi. Cùng lúc đó, tại bên trong ánh sáng, một cái ảo ảnh đại thụ dần dần biến ảo, sau khi hiện ra càng ngày càng chân thật, thì hình thành một cây xanh cực lớn.

Cây ấy mặc dù hư ảo, nhưng lại phát ra khí tức thuộc tính mộc nồng đậm đến cực điểm, khuếch tán khắp nơi, quay cuồng trong trời đất, khiến xung quanh bên ngoài sân của Mạnh Hạo, tại lúc này, tất cả dị yêu đều an tĩnh lại. Nhưng cỏ xanh trên mặt đất, núi rừng xung quanh đều điên cuồng lay động sinh trưởng trong nháy mắt này. Một cỗ sinh cơ nồng đậm đến cực điểm, rất khó hình dung ở một khắc này tràn đầy, từ trong hư ảo đại thụ ở trước người Mạnh Hạo cuồn cuộn ngập trời.

Khí tức này kinh thiên động địa, đưa tới sự chú ý của không ít tu sĩ, bọn họ đều ngưng thần từ bốn phương tám hướng nhìn tới.

Mạnh Hạo hít sâu một cái, giờ khắc này cho dù là chấn động lớn hơn nữa, hắn cũng sẽ không để tâm. Hắn chỉ quan tâm một chuyện duy nhất, chính là bước đầu tiên của ngũ sắc Nguyên Anh, khắc đồ đằng thuộc tính mộc.

- Ngưng!

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hai tay bấm tay niệm thần chú, chỉ về phía cây xanh hư ảo. Dưới một chỉ này, cây ấy lập tức chấn động mạnh một cái, rồi dùng mắt thường có thể thấy được nó đang thu nhỏ lại.

Tốc độ thu nhỏ lại này rất thong thả, mỗi lần chỉ thu nhỏ lại một chút, lại nhấc lên biến hóa trong trời đất cùng với sinh cơ tràn đầy, rõ ràng hơn, truyền khắp bốn phía, khiến cho toàn bộ tộc nhân Ô Đạt bộ chấn động.

Bọn họ thấy rõ ràng, có một luồng thanh quang giống như muốn nối đến trời cao, từ khu vực sau núi phóng lên cao. Theo hào quang xuất hiện, có một ảo ảnh Thanh Mộc thật lớn hiện ra, sinh cơ nồng đậm, làm cho núi rừng bốn phía này điên cuồng sinh trưởng.

Đúng lúc này, có bốn cầu vồng từ bên trong ngọn núi gào thét mà ra, người dẫn đầu chính là tộc công Ô Đạt bộ, lão giả đầu bạc trắng. Vẻ mặt lão ngưng trọng, cấp tốc mà đến nhưng lại không có tới gần, mà là khoanh chân ngồi ở giữa không trung.

- Mạnh đạo hữu không nên hiểu lầm, lão phu là tộc công Ô Đạt bộ, đến đây hộ pháp cho ngươi!

Lời nói vừa truyền ra thì có hai đạo cầu vồng khác, lần lượt hóa thành tế tự đại địa cùng tế tự thiên không. Hai người cũng giống như tộc công khoanh chân ngồi ở giữa không trung, canh giữ bát phương, hộ pháp giúp Mạnh Hạo.

Người cuối cùng là vị đại trưởng lão kia, mặc dù trong lòng gã có chút không muốn, nhưng giờ phút này gã vẫn khoanh chân ngồi ở một phương hướng khác, vì Mạnh Hạo đang khắc đồ đằng hộ pháp.

Trên thực tế, ngay từ lúc Mạnh Hạo được Thanh Mộc ban thưởng, mấy người bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Mạnh Hạo sau khi tỉnh dậy, khắc đồ
đằng, hộ pháp cho Mạnh Hạo. Đồ đằng Thanh Mộc không phải là mộc bình thường, như vậy khi khắc đồ đằng sẽ khiến cho trời đất biến hóa, thậm chí có khả năng dẫn tới dị thú rình mò, cho nên nhất định phải có người hộ pháp, mới có thể bảo đảm không có gì xảy ra.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, thấy được xung quanh có chừng bốn tu sĩ Nguyên Anh của Ô Đạt bộ, hắn trầm mặc, sau một lúc lâu hắn thở dài một tiếng. Mặc kệ Ô Đạt bộ này có mục đích gì bên trong hay không, nhưng hành động mấy ngày này liên tiếp đều biểu lộ thành ý rất lớn, những thứ này Mạnh Hạo xem thấy được.

Mạnh Hạo hít sâu một cái, không hề nhìn về phía không trung nữa, mà phần lớn sức lực đều đặt trên việc khắc đồ đằng Thanh Mộc. Lực lượng vận chuyển, không ngừng mà bấm tay niệm thần chú, trước mặt hắn ảo ảnh Thanh Mộc cực lớn này chậm rãi thu nhỏ lại, hơi thở cũng càng ngày càng mạnh. Cho đến khi Thanh Mộc này hóa nhỏ còn khoảng bảy tám mét, thì sinh cơ tràn ra vậy mà lại mãnh liệt đến mức kinh thiên động địa, dẫn tới sự chú ý của những bộ tộc khác ở trong dải núi non này.

- Đồ đằng Thanh Mộc này, là từ Ô Đạt bộ truyền ra, chẳng lẽ ... ở Ô Đạt bộ, có người đồ đằng hóa Nguyên Anh?

Trong Ô Viêm bộ, lập tức có vài luồng thần thức, ở giữa không trung ngưng tụ lại với nhau, đều nhìn về phía Ô Đạt bộ.

Một màn như vậy, cũng đồng loạt xảy ra ở trong các bộ lạc khác, đặc biệt là Ô Binh bộ, ở trong chớp mắt này, còn có năm đạo cầu vồng gào thét bắn lên, bay thẳng đến Ô Đạt bộ.

Mặc dù năm bộ lạc lớn này vốn là nhất mạch tương liên, nhưng ở trong cũng đều có mâu thuẫn không thể hóa giải, ví dụ như chán ghét Ô Đạt bộ nhất chính là Ô Binh bộ này.

Giờ phút này năm đạo cầu vồng Ô Binh bộ gào thét, lao thẳng đến Ô Đạt bộ. Vừa mới tới gần, chưa kịp thấy rõ ràng, lập tức một đạo quầng sáng cực lớn, nháy mắt từ bên trong Ô Đạt bộ ầm ầm xuất hiện, bao phủ bốn phía, che đậy tất cả, ngăn cản người của Ô Binh bộ ở bên ngoài.

- Ô Đạt bộ chúng ta có chuyện quan trọng, không cho phép người không phải tộc nhân bộ lạc ta bước vào nửa bước. Một khi có người bước qua quầng sáng phòng hộ này … Ô Đạt bộ chúng ta cũng sẽ không niệm tình cảm nhất mạch!

Thanh âm lành lạnh của tộc công Ô Đạt bộ quanh quẩn, khiến cho mấy người Ô Binh bộ bên ngoài quầng sáng vẻ mặt biến đổi, nhìn nhau một cái, cười lạnh không nói, nhưng cũng không tiếp tục bước vào.

Một màn bên ngoài, Mạnh Hạo đã nhận ra, nhưng giờ phút này hắn đem phần lớn tinh lực đều đặt trên việc khắc đồ đằng. Trước mặt hắn Thanh Mộc càng ngày càng nhỏ, cho đến khi hóa nhỏ còn mười mét thì trời đất nổ vang, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện sấm sét ầm ầm gào thét. Mức độ sinh cơ nồng đậm khiến cho bên trong sân của Mạnh Hạo, đã bị một mảnh cỏ cây điên cuồng sinh trưởng bao trùm, thậm chí tại trong khu vực phía sau núi Ô Đạt bộ, tại một cái chớp mắt này cũng đều bị cỏ cây tràn ngập.

Ngay cả ngọn núi, rồi ngay cả nơi phía trước núi của Ô Đạt bộ, còn có núi rừng xung quanh đây cũng trong chớp mắt này, cỏ cây mọc điên cuồng. Một màn này, khiến cho bốn bộ lạc khác càng thêm khiếp sợ, thậm chí theo sinh cơ cường hãn này xuất hiện, bầu trời mây đen quay cuồng, có từng trận gào thét, từ trong núi rừng đằng xa quanh quẩn truyền tới. Thanh âm gào thét này là của dị thú sinh sống ở bốn phía, chúng nó cảm nhận được sinh cơ nơi này, nên sinh ra tham lam.

- Thiên Phương!

Đúng lúc này, một tiếng rít gào kinh thiên động địa, ầm ầm truyền ra, khoảnh khắc thanh âm này quanh quẩn, mấy người Ô Binh bộ bên ngoài quầng sáng vẻ mặt biến đổi, không chút do dự cấp tốc rút lui. Lúc rời đi thì trong vẻ mặt lộ ra vui sướng khi người gặp họa.

Tại trong quầng sáng vẻ mặt Tộc công Ô Đạt bộ giờ phút này cũng biến đổi, hô hấp trở nên dồn dập. Lão chợt ngẩng đầu, thấy được ở trên bầu trời xa xăm, có một mảnh mây đen đang nhanh chóng lao đến.

- Chết tiệt, con Thiên Phương thú này nửa năm trước bị Ô Thần đả thương, nhưng lại không có rời đi, mà là trốn ở chỗ này !
Bạn cần đăng nhập để bình luận