Ngã Dục Phong Thiên

Chương 630: Sư tôn cứu ta.

Trong khoảnh khắc khi lời nói của gã truyền ra, mặt đất oanh động lên một tiếng, tiếng gầm gừ từ trong núi rừng phía xa truyền về càng gần hơn.

- Thịt…Thịt.

Thanh âm kinh thiên, giống như lôi đình, lan ra bốn phía, làm cho sắc mặt nhóm người Ô Đạt bộ đại biến. Giờ phút này mặt đất lại tiếp tục chấn động, đàn yêu bên người Mạnh Hạo, ngoài Đại Mao và con dơi màu đen kia, những dị yêu khác đều phát ra tiếng gầm nhẹ, cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.

- Đã nghe thấy chưa, đây là tiếng rít gào của man cự nhân đó. Nó là hộ pháp bên người sư tôn của ta, là dị yêu mà lão nhân gia năm đó tự mình
thu phục được, dị yêu man cự nhân!

Gã thanh niên tinh thần rung lên, cuồng tiếu lớn giọng.

- Loại man cự nhân này, lấy dị yêu làm thức ăn, trong toàn bộ khu vực Tây Mạc cũng rất hiếm thấy. Trong truyền thuyết chúng rất ít nhận chủ, nhưng sư tôn của ta lại làm được điểm này, làm cho tên man cự nhân này, nghe theo hiệu lệnh của sư tôn.

Mặt đất lại chấn động, tiếng gào thét của man cự nhân càng gần hơn, nhóm người Ô Đạt bộ nhất tề lui về phía sau, đàn yêu cũng gào thét mãnh liệt hơn. Duy chỉ có một mình Mạnh Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn về núi rừng phía xa, trên mặt lộ ra vẻ nửa như cười nửa như không.

- Cổ Lạp này cũng là một nhân tài, để cho y nuôi nấng man cự nhân, nhưng sau khi tách ra khỏi ta, y vậy mà lại có thể dùng đồ ăn, dụ dỗ man cự
nhân này làm việc cho y.

- Sợ rồi sao, man cự nhân đến đây, các ngươi đều phải chết.

Gã thanh niên ngẩng mặt lên trời cười to, mặt đất lại càng chấn động mạnh hơn, xa xa đã có thể nhìn thấy, ở trong đám rừng núi có một thân ảnh cao đến hơn mười trượng, giống như là một ngọn núi, đang nện bước đi nhanh, vừa đi vừa gào thét.

Thân thể cao lớn, hơi thở dã man, tiếng gào thét kinh người, khí thế không có gì sánh kịp, tại trong một cái chớp mắt này, rõ ràng đến nỗi mọi người nơi đây đều phải nhìn thấy.

- Thịt... Thịt.

Lại là một tiếng gào thét kinh thiên động địa, thanh âm này với khoảng cách gần như vậy phản chấn lại, lập tức hóa thành lôi đình khuếch tán ra tám phương. Cùng lúc đó thân thể của man cự nhân kia mạnh mẽ nhảy dựng lên, từ trong rừng núi lao ra, gào thét phóng thẳng đến nơi này. Khi nó ở giữa không trung thì che cả ánh mặt trời, khiến cho mặt đất như xuất hiện một bóng ma, làm cho đám người tộc nhân Ô Đạt bộ ở nơi đây, một đám đều mở to mắt, vô cùng hoảng sợ. Bọn họ dường như không còn thở, ngơ ngác nhìn lên trên không trung, nhìn man cự nhân kinh thiên động địa kia.

Gã thanh niên tam đệ tử của Cổ Lạp đại sư kia nhìn thì có vẻ như trấn định, nhưng trong đáy lòng cũng rất khẩn trương. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, vả lại sư tôn của gã cũng sắp đến, thì gã tuyệt đối sẽ không triệu hồi man cự nhân này ra.

Đây chính là một dị yêu man cự nhân táo bạo, bất kể là ai ở trước mặt cũng chỉ là đồ ăn của nó mà thôi. Cho dù là lão nhân gia sư tôn, khi nhìn thấy man cự nhân này thì cũng đều rất khách khí, không ngừng cung cấp cho man cự nhân này thịt để ăn, thậm chí lúc nó ngủ còn phải gãi ngứa cho nó.

- Man cự nhân tôn quý, bọn họ sẽ là đồ ăn của ngươi.

Gã thanh niên kia thân thể run run, học tư thái của sư phụ gã, hét lớn một tiếng, miếng thịt cầm trong tay trực tiếp ném về hướng Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó thân thể của gã cấp tốc lui về phía sau, sắc mặt hai người tộc Ô Binh bộ bên cạnh gã kia, cũng đều tái nhợt, thân thể run lên chạy
nhanh ra phía sau.

Thế nhưng vẫn là chậm mất một chút, thân thể man cự nhân kia như một trận gió gào thét mà đến. Nó còn đang tại giữa không trung thì bàn tay to đã đập mạnh vào mặt đất, vươn tay trực tiếp nắm lấy một người Ô Binh bộ bên cạnh gã thanh niên. Trong tiếng kêu thảm thiết của người tộc Ô
Binh bộ, man cự nhân ném ngay người kia vào miệng, răng rắc một vài tiếng nhai ngấu nghiến liền nuốt xuống.

- Thịt… Thịt.

Man cự nhân rất to lớn kia ngửa mặt lên trời rống to, trong ánh mắt của nó không có tu sĩ, không có dị yêu, chỉ có miếng thịt đen nho nhỏ kia. Thân mình nó gào thét lao ra, bàn tay to nâng lên muốn cầm lấy khối thịt vô cùng nhỏ bé với nó. Mắt nhìn thấy người bên cạnh mình bị man cự nhân nuốt sống, trong lòng gã thanh niên cảm thấy hoảng sợ, nhưng giờ phút này chiếm đa số vẫn là một cỗ tàn nhẫn. Nhìn bàn tay to của man cự nhân vươn thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, gã thanh niên lập tức cười ha hả, trong tiếng cười kia mang theo
một vẻ cuồng ngạo.

- Ta coi trọng dị...

Lời nói truyền ra trong tiếng cười của gã thanh niên này, nhưng không đợi cho gã nói xong, thì gã đột nhiên mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin nổi. Gã trợn mắt há hốc mồm, đầu tiên là mờ mịt, nhưng sau đó là hoảng
sợ.

Bởi vì gã nghe được giọng nói của Mạnh Hạo.

- Cả ngày chỉ có biết ăn thịt thôi sao? Còn không qua đây.

Bởi vì gã đã thấy được hành động của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo bắt lấy khối thịt đen kia, bàn tay to lớn của man cự nhân kia cũng đã sắp tới gần. Nhưng khi lời nói của Mạnh Hạo thốt ra, trong nháy mắt đầu man cự nhân kia ngẩng lên, rồi cả cái thân thể khổng lồ của nó thế mà lại mạnh mẽ run lên.

Dường như giọng nói của Mạnh Hạo đối với nó mà nói giống như là thiên uy, cho dù nó có lại đói, cho dù nó cuồng bạo, nhưng một kiếp này, nó không thể nào quên được thanh âm của Mạnh Hạo.

Vào cái năm ấy, thanh âm của người đó đứng trên đỉnh đầu của nó, dẫn động yêu khí tám phương, hỏi nó có nguyện quy thuận hay không, giờ đây trong một cái chớp mắt, làm cho man cự nhân này phải mở to mắt.

Bàn tay to của nó đưa đến trước mặt Mạnh Hạo ba thước thì mạnh mẽ dừng lại, nó ngơ ngác liếc mắt một cái nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt luống cuống, nhưng chỉ trong nháy mắt lại biến mất, hóa thành vẻ sợ hãi cùng với uất ức, rống lớn lên một tiếng.

Đó là sự kinh ngạc lẫn vui mừng sau khi tìm được chủ nhân, ấm ức là vì nửa năm qua, nó thường xuyên ăn không đủ no, buồn bực vì tìm không thấy Mạnh Hạo. Giờ phút này toàn bộ tâm tình đều phát tiết ra theo một tiếng rống to.

- Câm miệng đi, lại đây!

Mạnh Hạo khiển trách nó.

Tiếng rống to của man cự nhân lập tức im bặt, nó lại nhu thuận giống như một con mèo nhỏ, chạy nhanh đến bên người Mạnh Hạo, thậm chí còn không dẫm lên đàn yêu bên người Mạnh Hạo, trực tiếp đứng ở bên người hắn.

Lúc này trên mặt nó còn mang theo vui sướng, biểu cảm này của nó, cùng với bộ dạng nghe lời của nó làm cho tất cả mọi người đứng bốn phía, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì đầu óc liền biến thành bùn nhão. Sự tương phản mãnh liệt trong một khoảng thời gian ngắn, làm cho đầu óc toàn bộ bọn họ đều cảm thấy trống rỗng.

Man cự nhân này lúc trước còn nóng nảy, giờ phút này nhìn lại rõ ràng là rất biết điều, làm sao còn chút vẻ hung tàn nào lúc trước. Bộ dạng này
rõ ràng là dáng vẻ vui mừng sau khi thấy chủ nhân.

Thậm chí động tác ngồi cạnh kia, thoạt nhìn cũng cực kỳ thuần thục, giống như một đoạn thời gian dài trước đó, ở trước mặt Mạnh Hạo, nó đều là bộ dạng này.

Cảnh tượng này làm cho mọi người trong một khoảnh khắc đều yên tĩnh lại, Ô Trần thì ngơ ngẩn, Ô Hải thì hít vào một hơi thật dài, còn Ô Linh thì hoàn toàn sửng sốt.

Gã thanh niên tam đệ tử của Cổ Lạp đại sư kia, thì vô luận như thế nào cũng không thể, đem quái vật nóng nảy ăn thịt người, ngay đến cả sư tôn cũng phải cẩn thận hầu hạ trong trí nhớ, liên hệ với man cự nhân nhu thuận giống như một con chó lớn ở trước mắt. Đầu óc gã giờ này ầm ầm ù ù, gã bỗng nhiên có cảm giác tên man cự nhân này, không phải là của sư tôn gã, mà là của Mạnh đại sư mà gã chưa bao giờ thấy qua này.

- Man cự nhân này là ta nuôi thả ở xung quanh đây, người gọi nó tới, là muốn bảo nó ra tay với ta sao?

Mạnh Hạo nhìn thoáng qua gã thanh niên, cười như không cười lên tiếng.

Gã thanh niên kia mở mồm, nhưng đầu óc gã trống rỗng, gã không biết nói cái gì, cảnh tượng này đã hoàn toàn điên đảo tinh thần của gã. Đúng lúc này, trên bầu trời xa xăm bỗng nhiên có bày tám đạo cầu vồng gào thét mà đến. Dẫn đầu đám người chính là vẻ mặt tôn cao của Cổ Lạp đại sư. Một
tiếng nổ vang, làm cho gã thanh niên kia lập tức thanh tỉnh, khi gã ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời thì trên mặt lộ ra vẻ kích động.

- Sư tôn cứu ta !
Bạn cần đăng nhập để bình luận