Ngã Dục Phong Thiên

Chương 672: Thảm thiết (2)

- Chúng ta... Không thể toàn bộ vẫn lạc tại nơi này !

Tộc trưởng Ô Đạt Bộ cười thảm, thân thể nháy mắt héo rũ, tia sinh cơ nọ vẫn lao thẳng đến tộc nhân bộ lạc ở phía sau lão. Ngay sau đó, vị tu sĩ Nguyên Anh nhận được sinh cơ của tộc trưởng Ô Đạt Bộ cũng không cách nào giãy giụa được nữa, nhưng ở nháy mắt tử vong, y đem sinh cơ càng khổng lồ hơn tống xuất, một người đưa một người ...

Tộc trưởng, tế tự, đại trưởng lão của Ô Viêm bộ ở bên ngoài quang mang phòng hộ, hơn mười tu sĩ Nguyên Anh của ngũ bộ, toàn bộ từng người ngã xuống, tử vong hầu như không còn.

Theo một đám tu sĩ Nguyên Anh hình thần câu diệt, bọn họ mang theo cười thảm, mang theo một cỗ oán hận, khoảnh khắc đã trở thành thây khô. Một người cuối cùng, rốt cục ở thời điểm trước khi tử vong, tập hợp tất cả sinh cơ, đem tống xuất, khiến cho sinh cơ này lao thẳng đến người mạnh nhất ngũ bộ, tộc trưởng Ô Binh bộ.

Cỗ sinh cơ này nháy mắt dung nhập vào người tộc trưởng Ô Binh bộ đang chống cự Vực Ngoại Tâm Ma hoa. Trong cơ thể vị lão giả tóc hoa râm này, đây là lễ vật mà đồng tộc của lão, vào thời khắc cuối cùng trước khi tử vong di tặng. Trong sinh cơ này, ẩn chứa mối hận ngập trời của mọi người đối với Ngũ Độc đại bộ, ngưng tụ thành hai chữ.

- Báo thù !

Tộc trưởng của Ô Binh bộ ngẩng đầu hống lên, hai mắt trong khoảnh khắc rơi xuống huyết lệ. Nhưng cũng trong một khắc này, thân thể lão cũng khôi phục hành động, nhanh chóng tránh được quang mang của Vực Ngoại Tâm Ma hoa. Lão phun ra máu tươi, thân thể không chút do dự cấp tốc rút lui, ở thời điểm trước khi lực lượng Vực Ngoại Tâm Ma hoa lại bao phủ, thì cả người xông về trong quầng sáng, lập tức khoanh chân chữa thương. Vẻ mặt của lão dữ tợn, nội tâm của lão dĩ nhiên đã bị xé rách.

Giờ phút này trong u quang của Vực Ngoại Tâm Ma hoa, bên ngoài quầng sáng, ngoại trừ Mạnh Hạo, tất cả tộc nhân ngũ bộ, toàn bộ ngã xuống. Mức độ thảm thiết, làm cho tộc nhân ngũ bộ ở trong quầng sáng, cho dù là biển máu ngập trời, nhưng tuyệt vọng thật sâu cùng với bóng ma diệt tộc cũng đã bao phủ nơi đáy lòng, hóa thành tiếng khóc.

- Bại rồi... bại hoàn toàn rồi !

Ngũ bộ lúc này, ở trong quầng sáng chỉ còn bảy tu sĩ Nguyên Anh, bảy người này canh giữ xung quanh tộc trưởng của Ô Binh bộ, cùng trầm mặc. Trong chua sót là hận ý ngập trời, tế tự của Ô Ảm bộ thì thào nói nhỏ, cười thảm.

Đúng lúc này, bên ngoài quầng sáng, Triệu U Lan mở mắt ra, nhìn về phía thi thể đầy đất cùng với huyết tinh nồng đậm, lại nhìn thoáng qua tộc trưởng Ô Binh bộ đã chạy thoát, nàng than nhẹ một tiếng, trong mắt cũng có một tia không đành lòng. Nhưng lập tức nàng lắc lắc đầu, mắt phượng đảo qua, nhìn về phía Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi giữa không trung.

- Tộc nhân Độc Chu nhất mạch, toàn bộ xuất thủ, phối hợp với ba vị Tư Long đại nhân, trảm sát vị Tư Long này của ngũ bộ!

Nàng vừa dứt lời, hơn ba nghìn tu sĩ của Độc Chu nhất mạch ở xung quanh lập tức xông thẳng về phía Mạnh Hạo. Về phần đám trưởng lão cùng đại tế tự của Độc Chu nhất mạch thì lúc này cũng đều mở mắt ra, với thân phận của bọn họ sẽ không thèm để ý đến Mạnh Hạo, hai mắt lóe lên, nhìn về quang mang phòng hộ của ngũ bộ.

- Thỉnh chư vị tiền bối, toàn lực đánh mở quang mang phòng hộ này, làm cho quang mang của Vực Ngoại Tâm Ma hoa rơi vào trong đó, trận chiến hôm nay liền có thể chấm dứt rồi. Độc Chu nhất mạch ta sẽ lấy tổn thất thấp nhất, toàn thắng trận chiến này, lần đầu thí luyện của U Lan, cũng kết thúc một giai đoạn.

Triệu U Lan nhẹ giọng mở miệng.

Tiếng nổ vang không ngừng quanh quẩn, cường giả của Độc Chu nhất mạch, bao gồm cả đại tế tự, lập tức tấn công quầng sáng. Cùng lúc đó, ở chỗ Mạnh Hạo, dị yêu của hắn điên cuồng ngăn cản ba gã Tư Long cùng với hơn ba nghìn tu sĩ Độc Chu nhất mạch vây công.

Trong thảm thiết, quang mang phòng hộ thì lung lay sắp đổ, còn chỗ Mạnh Hạo thì yêu đàn gào thét thê lương, bắt đầu tử vong. Đại Mao đã muốn hoàn toàn đỏ mắt rồi, không ngừng ngăn cản tất cả địch nhân tới gần, muỗi yêu, quạ yêu, còn có một số dị yêu cường hãn của Mạnh Hạo giờ phút này cũng đều là như phát cuồng mà rít gào, cùng Độc Chu nhất mạch chém giết.

Thương thế của chúng ngày càng nghiêm trọng, dần dần bắt đầu không địch lại nổi nữa. Mạnh Hạo không có thức tỉnh, không có yêu khí đến từ trên người Mạnh Hạo thêm vào, chiến lực của chúng nó cũng đều giảm bớt rất nhiều.

Trên quang mang phòng hộ của ngũ bộ, ầm một tiếng, xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ, Đại Mao rên lên một tiếng, phun ra máu tươi.

Mắt thấy tất cả cục diện sẽ hoàn toàn hỏng mất, đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên bừng mở. Ánh mắt của hắn lộ ra lượng lớn tơ máu, cặp mắt kia, lộ ra một sát khí ngập trời. Bỉ Ngạn hoa trong cơ thể hắn giờ phút này đang không ngừng giãy giụa, nhưng vẫn như trước, lại bị Mạnh Hạo trấn áp xuống.

Đồng thời với khi trấn áp Bỉ Ngạn hoa thì đóa Vực Ngoại Tâm Ma hoa kia, có lẽ là bởi vì nguyên nhân Bỉ Ngạn hoa, đối với Mạnh Hạo, đã không có chút ảnh hưởng nào nữa.

Khoảnh khắc khi Mạnh Hạo mở mắt ra, dị yêu xung quanh hắn đồng loạt kinh hỉ, rống gào lên. Hai mắt của ba Tư Long kia co rút lại, hơn ba nghìn tu sĩ vây công Mạnh Hạo cũng đều tâm thần chấn động, nhưng vẫn như trước, không ngừng xuất thủ.

Mạnh Hạo trầm mặc, hắn nhìn qua thi thể của mấy nghìn tộc nhân ngũ bộ bên ngoài quầng sáng trước, còn có những người đang đứng ở trong quầng sáng sắp hỏng mất kia. Sau đó, hắn nhìn bốn phía của mình, nguyên bản có ba vạn dị yêu, giờ phút này đã tử vong hơn một nửa.

Mặc dù đã từng chứng kiến thảm cảnh Thánh Huyết thành, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn thấy một màn trước mắt này, cũng vẫn cảm nhận được một cỗ bi thương của ngũ bộ.

- Trận chiến này đến bây giờ, ta vốn nên lựa chọn rời đi... Nhưng nay, ta hoàn toàn không có ý rời đi!

Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, tay phải nâng lên, hướng về phía dưới, mạnh mẽ nhấn một cái.

- Yêu khí, Phong Chính!

Khoảnh khắc khi tay phải của hắn hạ xuống, toàn bộ thiên địa, bốn phương tám hướng, lập tức có vô tận yêu khí rầm rầm mà đến. Những yêu khí này vô hình, khoảnh khắc khi tiến đến, bị Mạnh Hạo vung lên, toàn bộ dung nhập vào trong cơ thể của hơn một vạn dị yêu ở bốn phía này.

Những dị yêu này một đám thân thể chấn động, muỗi yêu run lên, thân thể nhanh chóng bành trướng thêm mấy lần, khí thế kinh thiên. Chẳng những thân thể trở nên khổng lồ, trên người của bọn nó, còn xuất hiện yêu khí, một loại hơi thở lột xác, dâng lên ở trên người chúng nó.

Dưới khí tức này, những muỗi yêu này mọc thêm một đôi cánh, thân thể của bọn nó biến dài, cái đuôi hơi nâng lên, ở phần đuôi, rõ ràng dài ra một cây gai sắc lục sắc!

Thoạt nhìn, càng thêm dữ tợn!

Những con quạ đen cũng run rẩy, đồng loạt gào thét, ngoài thân thể hắc quang lóng lánh, hơi thở cường đại hơn không chỉ vài lần. Mặc dù kích cỡ thân thể không có biến hóa, nhưng trên người bầy quạ yêu này, đều tự xuất hiện ảo ảnh trọng điệp, nhoáng lên một cái ở phía sau của bọn nó, chia ra như một cái bóng đi theo chúng.

Đây là đồ nha, là một loại tiến hóa, khi chúng nó dung hợp với yêu khí, dẫn đến sự lột xác từ bên trong. Có ảo ảnh này, chúng nó như có được hai luồng sinh cơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận