Ngã Dục Phong Thiên

Chương 790: Sơ ngộ nhân quả.

Sau một chút yên lặng ngắn ngủi...

Tiếng ầm ầm vang lên, vang lên từ trên Mặc Môn, Mặc Môn đang từ từ nâng lên, từ từ mở ra!

Lúc Mặc Môn mở ra, đám người trên tường thành, ai nấy đều đưa mắt xuống dưới, quét qua tất cả mọi người, trong đó đại đa số, đều là nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Xem ra sau này Mặc Thổ, sẽ còn náo nhiệt hơn quá khứ một chút.

- Tu vi Mạnh Hạo này không tầm thường, thần thông quỷ dị, đồ đằng càng kinh người, có thể chém giết Nguyên Anh hậu kỳ, tương lai ở Mặc Thổ, người này nhất định sẽ còn mạnh hơn nữa!

- Hạo kiếp Tây Mạc đã thành, không bao lâu nữa, chúng ta có thể ở trên Mặc Môn này nhìn thấy biển cả... Ô Thần bộ và Hắc Long đại bộ này, từ Tây Mạc giết tới, là bộ lạc chỉ vẻn vẹn có hai yêu linh tiến vào Mặc Thổ, rất không tầm thường.

Khi mọi người đang bàn luận, ánh mắt La Xung lại chuyển động, thỉnh thoảng lại nhìn Mạnh Hạo trong đám người bên dưới, không biết đang nghĩ cái gì, Chu Đức Khôn vẻ mặt phấn chấn, nhìn Mạnh Hạo dưới cổng thành, nở nụ cười vui vẻ.

Đôi mày vốn cau chặt của Đóa Lan, đã giãn ra, nhìn Mạnh Hạo đầy ý vị.

Trương Văn Tổ bên cạnh nàng, đột nhiên mỉm cười, lắc đầu dửng dưng nói.

- Ngũ hành đồ đằng, dung hợp lại một chỗ... Cách nghĩ tuy hay, nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, khó có thể lâu dài, như bèo không rễ, không phải cách làm của thiên kiêu.

- Sau này nếu gặp phải trong Mặc Thổ, ta không ngại cho hắn hiểu, ngũ hành quy nhất, chẳng qua chỉ là trò cười mà thôi.

Trương Văn Tổ mỉm cười.

Lúc này, tiếng động rất lớn, Mặc Môn đã mở hoàn toàn, lộ ra một lối vào lớn khoảng trăm trượng, có mặt trời chiếu xuống, tiến vào Mặc Thổ, dường như cánh cửa này, chia mặt đất thành hai thế giới.

Hứa Bạch hít sâu một hơi, chắp tay cúi người vái Mạnh Hạo.

- Mạnh huynh, đại ân không thể tạ ơn hết, đồng minh hai bộ chúng ta, vĩnh viễn không đổi! Hứa mỗ dẫn bộ lạc vào trong trước, sau khi chỉnh đốn, chúng ta sẽ gặp lại!

Hứa Bạch nói rồi, quay người dẫn mấy nghìn người của Hắc Long đại bộ đi thẳng vào Mặc Môn, nhanh chóng bước vào trong đó, tiến vào Mặc Thổ.

Mạnh Hạo cười cười, hơi gật đầu, nhưng không hề nói nhiều, cho đến sau khi Hắc Long đại bộ tiến vào Mặc Thổ, hắn mới quay đầu, nhìn tộc nhân Ô Thần bộ sau lưng mình.

Nhìn những người này rất lâu, ánh mắt Mạnh Hạo dừng lại trên người những người từng là tộc nhân của Ô Thần ngũ bộ trong đám người. Số lượng bọn họ, chỉ có mấy trăm người, trong đó có Ô Trần, Ô Linh.

Còn có cả tộc công năm đó thiêu đốt sinh mệnh, lúc này già cả, không còn bao nhiêu tuổi thọ.

Hắn nhìn bọn họ, bọn họ cũng nhìn hắn, không hề nói chuyện, nhưng nhiều năm bầu bạn, bọn họ cũng hơi hiểu Mạnh Hạo, lúc này im lặng, lại cảm thấy hơi ưu thương.

Sau một lúc, Mạnh Hạo cười.

- Cuối cùng cũng đưa các ngươi tới nơi này, giao hy vọng cho các ngươi.

Mạnh Hạo nhìn mấy trăm tộc nhân Ô Thần ngũ bộ kia, lại nhìn những tộc nhân gia nhập Ô Thần bộ suốt dọc đường này, tiếng cười có phần ấm áp, cũng có phần thân thiết.

Những người này, ở cùng nhau, đi hết mấy năm, dọc đường chiến đấu mà đi, hôm nay, cuối cùng cũng tới được mục tiêu, đến trước đại môn của Mặc Thổ.

Mà cánh cửa này, cũng đã mở ra, chỉ chờ bọn họ tiến vào.

- Đồ đằng của ta, các ngươi có thể tiếp tục tu hành, ngoài ra mấy đồ đằng Thánh Tổ có được trong bộ lạc, ta cũng đã để lại ấn ký trên người họ, có thể để Ô Thần bộ ngưng tụ đồ đằng, cũng coi như trao đổi lẫn nhau.

- Đằng điều... Đã khôi phục lại, ta tặng nó cho các ngươi, có nó, có thể trở thành thủ hộ giả cho bộ lạc.

Mạnh Hạo vung tay phải lên, hạt giống đằng điều Kinh Thứ, xuất hiện trong tay hắn, Mạnh Hạo để lại một lạc ấn, trong lạc ấn này, chỉ có một mệnh lệnh.

Bảo vệ Ô Thần bộ!

Sau đó, hạt giống đằng điều này, rơi vào trong tay tộc công Ô Thần bộ. Tộc công già cả, lẳng lặng nhìn Mạnh Hạo, ông nhớ lại từng hình ảnh năm đó, nhớ đến Mạnh Hạo từng nói, sẽ mang đến hy vọng cho bộ lạc.

Tất cả mọi thứ, lúc này xuất hiện trong lòng, khiến cho tộc công im lặng, lúc nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt mờ đi.

- Kim Quang Giáo, từ đây cũng nhập vào Ô Thần bộ, từ đây bộ lạc các ngươi, không tên là Ô Thần nữa, mà tên là Kim Ô tộc!

Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói, tất cả tộc nhân Ô Thần bộ đều run lên, nhìn Mạnh Hạo, không biết ai là người đầu tiên quỳ xuống, lập tức, tất cả mọi người đều quỳ bái trước mặt Mạnh Hạo.

Không một ai nói gì, nhưng những đôi mắt nhòa đi kia, còn cả những khuôn mặt quen thuộc, đã hoàn toàn thể hiện sự tôn kính, cuồng nhiệt, còn có cảm kích vô tận của bọn họ với Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhìn bọn họ, nụ cười mang theo sự chia ly.

- Cổ Lạp... Từ đây về sau, ngươi tự do rồi, nhưng dù tự do, ta vẫn hy vọng ngươi có thể ở lại Kim Ô tộc, làm Tư Long của Kim Ô tộc.

Mạnh Hạo quay đầu, nhìn về phía Cổ Lạp.

Cổ Lạp run lên, quỳ xuống đất, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Dọc theo đường đi, oán khí khi xưa của gã đã hoàn toàn biến mất, lúc này vẻ mặt gã phức tạp, có chút không nỡ, cúi đầu nhận lời.

- Man cự nhân, cũng tặng cho ngươi, ngươi nên đối xử tốt với nó.

Mạnh Hạo nhìn man cự nhân, mấy năm nay, man cự nhân nhiều lần bị thương, lúc này cả người nó đầy vết thương, nhưng càng thêm mạnh mẽ. Nó nhìn về phía Mạnh Hạo, có vẻ mờ mịt, giống như không hiểu được không khí lúc này.

- Tám mươi vạn dị yêu, ta không dẫn đi một con nào, toàn bộ để lại cho các ngươi, trở thành sức chiến đấu của Kim Ô tộc. Ta sẽ để lại ấn ký trên mình dị yêu, để bọn chúng không cần khống chế, bảo vệ Kim Ô tộc.

Mạnh Hạo nói rồi, tay phải giơ lên, lập tức tám mươi vạn dị yêu giữa không trung đều gầm thét, mỗi con dị yêu, đều nhìn kỹ Mạnh Hạo, như có thể thông linh.

Những tiếng gầm bi thương vang lên, đó là đám Đại Mao, nhìn Mạnh Hạo không nỡ.

Mạnh Hạo nhìn đám Đại Mao, nụ cười dịu dàng, hắn nhớ đến năm đó lần đầu bước vào Ô Thần ngũ bộ, lần đầu nhìn thấy năm con Thanh Mộc lang còn non.

Trong mơ hồ, dường như còn có thể nhớ ra, bọn nó đói bụng suốt một đêm, rồi kêu lên những tiếng thê lương.

Nhớ đến bản thân để tìm thực vật cho bọn nó đã phải chạy khắp núi rừng.

- Các ngươi cũng trưởng thành rồi, không cần tiếp tục theo ta nữa... Nơi ta phải đi, các ngươi không tới được.

Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói.

Đám Đại Mao kêu lên bi thương, như thức tỉnh tất cả tộc nhân Kim Ô tộc lúc này đang quỳ bái trước mặt Mạnh Hạo, bọn họ ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt bi thương.

- Thánh Tổ đại nhân, xin đừng rời khỏi Kim Ô tộc.

- Thánh Tổ đại nhân, cùng chúng ta ở lại Mặc Thổ, không được sao.

- Suốt dọc đường, nếu không có Thánh Tổ đại nhân, chúng ta đã diệt vong lâu rồi, ơn của Thánh Tổ, Kim Ô tộc, đời đời không quên!

Nghe được lời nói của tộc nhân Kim Ô tộc, Mạnh Hạo im lặng một lát, lắc lắc đầu, nhìn kỹ bọn họ.

- Các ngươi không cần cảm ơn ta, tất cả, đều là ta báo ơn Kim Ô và đại thụ, cũng là bù đắp cho lỗi lầm trước kia của ta, có lẽ... Đây là nhân quả.

Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói, tay phải vung lên, một con yêu linh bị Mạnh Hạo phong ấn lập tức bay ra, rơi vào trong tay tộc công.

- Cầm lấy nó, các ngươi đi vào Mặc Thổ đi!

Mạnh Hạo nói rồi, nhìn kỹ Kim Ô tộc, lại liếc nhìn Mặc Thổ. Trên người Mạnh Hạo còn một con yêu linh, hắn biết thứ này sẽ dẫn tới tranh chấp, không hề dừng lại, quay người bước đi, đưa lưng về phía Mặc Thổ, mượn lực lượng ngũ hành tạm thời quy nhất, đi về bầu trời xa xa, bóng hình nhanh chóng biến mất.

- Ái phi, ngươi ở lại đây chữa thương, giúp Ngũ gia chăm sóc Kim Quang Giáo, Ngũ gia... sẽ về tìm ngươi.

Chim anh vũ học theo Mạnh Hạo, vẻ mặt thương cảm mà cao ngạo, quay người vỗ cánh, bay theo Mạnh Hạo.

Lúc bay đi, kích động thầm nhủ.

- Ha ha, tự do rồi, mẹ nó chứ, ái phi này quá ghen tị, cái này không tốt, cuối cùng cũng tự do rồi... Cảm giác tự do, thật là tốt.

- Thánh Tổ đại nhân!

Sau lưng Mạnh Hạo, tất cả mọi người của Kim Ô tộc, đều quay đầu lại, nhìn Mạnh Hạo, một lần nữa quỳ bái. Rất lâu sau, bọn họ mới từ từ đứng dậy, có phần phiền muộn, mơ hồ về tương lai, dẫn theo tám mươi vạn dị yêu đi vào trong Mặc Thổ.

Mạnh Hạo rời đi, khiến tất cả mọi người trên tường thành kinh hãi, ngay cả Trương Văn Tổ, cũng nheo mắt lại. Y đột nhiên phát hiện, phán đoán trước đây của bản thân về Mạnh Hạo, hình như sai toàn bộ.

- Hắn muốn đi đâu...

Đóa Lan cũng kinh hãi, còn Chu Đức Khôn, cũng trợn tròn mắt.

Xa xa, Mạnh Hạo cất bước đi tới, vẻ mặt thong dong, dường như hoàn toàn khác với trước kia.

- Nếu năm đó ta không lựa chọn Ô Thần ngũ bộ, Kim Ô có thể sống thêm nghìn năm, mà ta tới đó, chính là nhân, Kim Ô vì ta mà chết, chính là quả. Mà đồng dạng, quả này cũng là nhân, vì Kim Ô chết đi, Ô Thần bộ suy vong, suýt chút thì diệt tộc, trong hạo kiếp, suýt bị xóa sổ, đây chính là quả.

- Trong nhân có quả, trong quả có nhân, tất cả mọi chuyện trước đây, đều là nhân, đã tạo thành quả là quá trình ta đưa Ô Thần bộ đi từ phương bắc tiến vào Mặc Thổ.

- Giống như báo ân, báo là quả, ân là nhân!

- Nhân nhân quả quả, ta hiểu rồi.

Mạnh Hạo đi giữa đất trời, đôi mắt lóe lên ánh sáng đốn ngộ, dường như hắn nhìn ra trên người chúng sinh, đều tồn tại những sợi dây nhân quả!

Cười lên ha ha, Mạnh Hạo vung tay vỗ lên túi trữ vật, cần câu của Quý gia, lập tức xuất hiện trong tay hắn. Hắn vung lên, cảm giác nhân quả chúng sinh, xuất hiện trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận