Ngã Dục Phong Thiên

Chương 839: Về Mặc Thổ (1)

Đây là lần đầu tiên lão mở mắt trong trăm năm bế quan. Lần mở mắt này không phải viên mãn mà mở ra, cứ như vậy, cũng ngang với việc trăm năm bế quan của lão đổ sông đổ biển. Khoảnh khắc mở mắt ra, như có một cỗ phong bạo xuất hiện trong mắt lão.
Lão nhìn chằm chằm về phía trước, lúc này trong hư không, có ba người từ từ đi ra, càng lúc càng ngưng thực. Đó là một lão giả, một người trung niên, và một đứa trẻ áo đỏ.
- Hô Diên đạo hữu, chí bảo đâu?
Đứa trẻ áo đỏ mỉm cười, nhìn Hô Diên Lão Tổ.
Hô Diên Lão Tổ hít sâu một hơi, cố nhịn cơn tức giận trong lòng. Ba người này liên thủ mà tới, mới có thể phá được phòng hộ của bộ lạc mình, xuất hiện ở nơi này. Nếu không phải vừa rồi lão quyết đoán bỏ qua bế quan, mở mắt ra, sợ là hiện giờ còn có những vấn đề khác nữa.
Dù sao cùng là Trảm Linh, mối quan hệ thoạt nhìn có vẻ hòa hợp, nhưng trên thực tế hoàn toàn chỉ vì lợi ích. Hiện giờ phân thần của bản thân bị diệt, tu vi không còn đỉnh phong, cho dù không để bọn họ ra tay, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách vơ vét một phen.
Vẻ mặt Hô Diên Lão Tổ âm lãnh, tay phải vung lên, ba tia sáng lập tức bay ra, hạ xuống trước mặt ba người. Đó là một thanh kiếm, một nhành cây, và một bình đan dược.
Trong đó, rơi trước mặt đứa trẻ áo đỏ là bình đan dược, hơn nữa theo khí tức dao động, rõ ràng không bằng hai bảo vật kia, có chênh lệch rất lớn.
- Thiên Tòng bộ, hôm nay rời khỏi liên minh Thiên Đình. Nhưng mà... Các ngươi không phải cực kỳ khẳng định, lão phu sẽ ngã xuống trong tay Mạnh Hạo sao?
Sau khi nhả bảo vật ra, Hô Diên Lão Tổ dửng dưng nói.
Đôi mắt đứa trẻ áo đỏ lóe lên, hai người khác nhìn nhau, hơi mỉm cười, không hề nói gì. Ba người quay thân rời đi, hư vô gợn sóng, đã biến mất.
Cho đến khi xác định ba người đã đi, Hô Diên Lão Tổ mới phun ra một ngụm máu tươi. Đây là cái giá khi lão mạnh mẽ xuất quan, lúc này thân thể lão có phần mơ hồ, càng thêm già nua, trong mắt lão cũng hiện lên một tia lạnh lùng.
- Với tâm cơ của bọn họ, tất có thể nhìn ra. Ta bằng lòng rời khỏi liên minh Thiên Đình, là để đổi lấy Lão Tổ Vân Thiên không thừa cơ ra tay, nếu lão ta có thể tiến vào Thiên Đình như ý nguyện. Mà ta bỏ ra ba món bảo vật, mục đích là đổi lấy Man Viêm và Yêu Điệp không ủng hộ tiểu tặc Mạnh Hạo!
Hô Diên Lão Tổ tính toán sâu xa. Trong trận chiến với Mạnh Hạo, lão đã nhận ra bản thân không phải đối thủ, cũng nhìn ra Mạnh Hạo nhất định sẽ truy sát đến Mặc Thổ, cho nên mới mở miệng lấy cớ cho ba cường giả Trảm Linh này, mục đích là đưa bảo vật đi.
Chuyện này mọi người đều hiểu được, không cần thiết phải nói ra.
- Mạnh Hạo!
Hô Diên Lão Tổ nghiến răng, hít sâu một hơi, một lần nữa nhắm mắt, lão muốn tận lực khôi phục lại đỉnh phong, chỉ có như vậy, mới có thể đấu một trận với Mạnh Hạo!
Đối với Mạnh Hạo, lão hận đến tận xương tủy, đồng thời, cũng kiêng kỵ chưa từng có!
Kẻ có vinh hạnh trở thành lôi linh đầu tiên của Mạnh Hạo, tất nhiên là Lão Tổ Lý gia. Lão Tổ Lý gia này đã có được tự do thoải mái từ lâu, ở trong mặt nạ Huyết Tiên, rất là tự tại, chỉ cần không có lôi đình đánh lão, chỉ cần miếng mỡ đông không giày vò lão, lão sẽ rất thoải mái rồi.
Về việc tộc nhân Lý gia khi nào có thể tới cứu lão, lão đã không còn chờ đợi một chút nào nữa, gần như đã lãng quên. Lúc này, chuyện lão muốn làm nhất, chính là mỗi ngày đi giày vò Quý Thập Cửu.
Với Lão Tổ Lý gia mà nói, chuyển tất cả những đau đớn mà mình phải chịu lên người khác, với số lượng gấp bội, là việc sung sướng nhất trong cuộc đời.
Lôi linh thứ hai của Mạnh Hạo, tất nhiên là Quý Thập Cửu, cho dù không phải lão ta tự nguyện, nhưng do Lão Tổ Lý gia khẩn khoản cầu xin, mới giúp Quý Thập Cửu có được vinh hạnh đặc biệt này.
Mà lôi linh thứ ba, chính là Hô Diên Lão Tổ vừa bị kéo vào trong mặt nạ huyết sắc, chật vật đến cực điểm, gần như sắp tiêu tán.
Vừa nhìn thấy Hô Diên Lão Tổ, Lão Tổ Lý gia lập tức kích động. Lão vừa kích động, thân thể liền bắt đầu phóng điện... Tất nhiên không thể thiếu một phen giày vò.
Thần thức Mạnh Hạo thu lại, không tiếp tục quan sát bảy Nguyên Anh trong đan điền tế luyện Thì Luân nữa. Hắn đứng giữa không trung, Huyết Ngao ở bên cạnh, đang liếm vết thương của mình, trong mắt lộ vẻ hung tàn. Nó có thể cảm nhận được sát cơ của Mạnh Hạo vẫn chưa tiêu tan, mà còn nồng đậm hơn nữa, cũng dẫn tới sát lục của bản thân Huyết Ngao.
Ánh mắt Mạnh Hạo quét qua biển tím, phân thần của Hô Diên Lão Tổ tới đây, không có túi trữ vật, tất cả pháp bảo, đều xuất hiện giữa hư không. Điểm này trước đây hắn còn không rõ ràng lắm, nhưng khi hắn tự mình mượn được tu vi Trảm Linh, mới ngộ ra được.
Cường giả Trảm Linh, có lẽ cũng có người dùng túi trữ vật, nhưng phần lớn, đều là mở ra một không gian thuộc về Nguyên Thần của bản thân. Đây cũng là chỗ khác biệt giữa tiên và phàm.
Chẳng qua trong mười phường thị, Mạnh Hạo phá hủy một loạt, diệt sát rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, trong túi trữ vật của bọn họ, có rất nhiều vật phẩm, cũng giúp Mạnh Hạo bổ sung một phần những hao tổn sau khi hoàn thành Nguyên Anh thứ bảy.
Trầm ngâm, tộc nhân Ô Thần bộ trên biển tím dần tụ tập. Ai nấy nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt kích động. Trận chiến vừa rồi, bọn họ ở nơi xa, không thể nhìn thấy, nhưng vẫn mơ hồ có thể cảm nhận được trận đấu kinh tâm động phách này.
- Phân thần của Hô Diên Lão Tổ, không biết có được bao nhiêu thành tu vi của bản thể... Chẳng qua so đấu, cũng có thể nhận ra, phân thần của lão, không giống bình thường.
Mạnh Hạo trầm tư một chút, nở nụ cười, cho dù có được mấy thành tu vi, hắn cũng không thể vì đối phương mạnh mẽ mà rút lui.
- Ngoài ra ba cường giả Trảm Linh kia cũng thú vị, còn có vừa rồi Hô Diên Lão Tổ thỉnh bọn họ ra tay, cũng ẩn chứa thâm ý. Những cường giả Trảm Linh này, ai cũng mưu kế sâu xa, không thể coi thường.
Mạnh Hạo hơi suy tư, cúi đầu nhìn tộc nhân Ô Thần bộ phía dưới, ánh mắt lấp lánh.
- Chúng ta... Về Mặc Thổ!
Mạnh Hạo vung tay phải, lập tức cả biển tím ầm vang, một cự nhân biển tím khổng lồ đứng dậy từ mặt biển, nước biển rơi xuống, tạo thành những tiếng nổ lớn. Tiếp đó, người khổng lồ thứ hai, thứ ba lần lượt xuất hiện.
Trong chớp mắt, trên biển tím, có bảy cự nhân biển tím đứng sừng sững. Bảy cự nhân này, mỗi người đều lớn cỡ nghìn trượng, lúc này xuất hiện, tất cả đều có khuôn mặt mơ hồ, nhưng vẫn có thể hơi nhìn ra được, đó là vẻ mặt của Mạnh Hạo.
- Chúng ta đi!
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên mình Huyết Ngao, phi hành trên trời, còn bảy cự nhân thì chạy theo ở dưới, khiến cho sóng biển cuộn dâng về bốn phía, mang theo tộc nhân Ô Thần bộ chạy về Mặc Thổ.
Từ xa nhìn lại, giống như biển tím trở mình, được Mạnh Hạo điều khiển, từ từ lao tới.
Dần dần, trên biển tím, u hồn vô tận dần ngưng tụ lại, cho đến khi tiến tới gần đại môn Mặc Thổ, số u hồn trên mặt biển, đã đến gần mười vạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận