Ngã Dục Phong Thiên

Chương 866: Tiên cơ (2)

- Trừ ... chết ở nơi này, nếu không tất cả những người tới từ bên ngoài, đều bị bài xích ra sau khi nơi này đóng lại, không có may mắn. Vấn đề này năm đó tỷ cũng tò mò, người trả lời tỷ, là tộc lão duy nhất trong gia tộc ở đây.
Phương Du nhìn Mạnh Hạo một cái, cũng không cảm thấy nghi hoặc với câu hỏi của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không hỏi thêm nữa, lúc quay người, hai người tiếp tục đi tới, lần này chỉ đi một canh giờ Phương Du đã dẫn Mạnh Hạo đến bên một căn phòng sụp một nửa. Sau khi quan sát xung quanh, nàng lấy ra một ngọc giản, nhẹ nhàng bóp nát, căn phòng sụp này lập tức hơi mờ đi, khi tất cả rõ ràng trở lại, đã không còn căn phòng nữa, mà hiện ra trước mặt Mạnh Hạo, là một khe sâu.
Mạnh Hạo không hề bất ngờ. Suốt dọc đường này, Phương Du ít nhất lấy ra bảy tám ngọc giản, mới thuận lợi tiến tới như vậy, các loại phòng hộ, khiến cho khả năng nơi này bị người khác phát hiện là gần như không có.
Ở đáy khe, có một bộ hài cốt dựa vào tường, thịt đã rữa nát từ lâu, trở thành xác khô, đang ngẩng đầu, như trước khi chết đang nhìn bầu trời, ý niệm cô độc và tuyệt vọng cho dù thời gian trôi qua đã lâu, vẫn còn lắng đọng, khiến cho Mạnh Hạo cảm nhận rõ ràng.
- Y tên Từ Long, một đệ tử nhập môn rất sớm của Yêu Tiên Tông, từ ngoại môn tấn thăng nội môn, cho đến khi hạo kiếp, cũng chết theo Yêu Tiên Tông.
- Nếu không có trận hạo kiếp đó, y có lẽ có một cơ hội trở thành đệ tử hạch tâm.
Tay phải Phương Du đưa lên, trong lòng bàn tay nàng có bảy tám ngọc giản, đều là thứ nơi này cần có, sau khi sao chép lại tất cả, thì đưa cho Mạnh Hạo.
- Thời gian không còn nhiều, đệ ở nơi này rất an toàn, tỷ muốn tới chỗ một bộ hài cốt khác.
Phương Du nhìn kỹ Mạnh Hạo một cái, vẻ quan tâm trong mắt, không hề có chút giả dối.
Mạnh Hạo nhìn ngọc giản trong tay, nhìn Phương Du quay người, bóng lưng biến mất ở phía xa, im lặng.
Một lúc lâu sau, hắn quay người nhìn xung quanh, sau khi kiểm tra tất cả các khu vực xung quanh, Mạnh Hạo dám chắc nơi này không có nguy hiểm. Nơi này, quả thật là một chỗ ký thân hiếm thấy.
- Lẽ nào, cô ta thực sự không có chút ác ý nào?
Mạnh Hạo thì thào, lúc quay lại nhìn bộ hài cốt kia, thì trầm mặc một chút, đi về phía hài cốt, ngồi xuống quan sát cẩn thận.
Dần dần, Mạnh Hạo đổi sắc mặt. Bộ hài cốt này mạnh mẽ hơn bất cứ bộ hài cốt nào hắn thấy được trước đó rất nhiều. Thậm chí hắn mở ra đệ thất mệnh, cũng không thể bóp nứt được một vết nào trên thân xương.
Điều này, khiến Mạnh Hạo chấn động, cũng cảm nhận được trên hài cốt có một chút uy áp mờ nhạt. Uy áp này hắn chỉ hơi cảm nhận một chút, lập tức dựng tóc gáy, như rơi vào hầm băng, có loại uy áp mạnh mẽ không thể hình dung, đột nhiên giáng xuống tâm thần mình.
Rất lâu sau, Mạnh Hạo mới toát mồ hôi tỉnh lại, lui lại mấy bước, nhìn bộ hài cốt trước mặt, vẻ mặt liên tục thay đổi.
- Đệ tử nội môn của Yêu Tiên Cổ Tông này... Quả nhiên mạnh hơn những hài cốt lúc trước ta nhìn thấy rất rất nhiều. Như vậy xem ra, những hài cốt ta nhìn thấy trên đường, đều chỉ là đệ tử ngoại môn mà thôi.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng.
- Phương Du không hề có ác ý.
- Hiện giờ còn không đến hai mươi canh giờ, nếu chờ ở chỗ này, có khả năng rất lớn có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới thứ hai, nhưng...
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi thứ tư khuất lấp sau ngọn núi thứ ba.
Hắn luôn không thể quên được, lúc nhóm người hắn vừa tiến vào nơi này, còn ở trong dải ngân hà, hắn là người tỉnh táo duy nhất, cũng là người duy nhất nhìn thấy bóng người trên ngọn núi thứ tư kia.
Mạnh Hạo không biết mấy lần mở ra trước đây, tu sĩ các đời tiến vào nơi này, liệu có ai khác duy trì tỉnh táo như mình không, nhưng hắn tin, cho dù là có, cũng nhất định vô cùng hiếm hoi. Dù sao bản thân tỉnh táo, đa phần là được Hàn Sơn trợ giúp.
Thậm chí cho dù có, vậy cũng không hẳn có thể giống như Mạnh Hạo, ngẫu nhiên nhìn thấy bóng người kia.
Hơn nữa rất có khả năng, Mạnh Hạo là người duy nhất, lúc tiến vào vẫn còn tỉnh táo, hơn nữa còn nhìn được bóng người kia.
- Đây, mới là ưu thế của ta, cũng là tiên cơ. Nếu đợi ở chỗ này, tuy rằng không có nguy hiểm, nhưng cũng ngang với việc ta vứt bỏ tiên cơ khác hẳn mọi người đó.
Trong lòng Mạnh Hạo có hơi chần chừ.
- Bóng người trên ngọn núi thứ tư sẽ là ai...
Mạnh Hạo im lặng một lát, đôi mắt chớp động, lộ vẻ quyết đoán.
Mạnh Hạo đứng dậy, quay đầu nhìn hài cốt đệ tử nội môn Từ Long bên cạnh một cái, không hề chần chừ, lắc mình một cái, dựa theo con đường tới đây, nhanh chóng đi ra.
Nếu không đi tìm kiếm bóng người kia một chút, Mạnh Hạo không cam tâm.
Nơi này cho dù nguy hiểm, nhưng hắn đã tới rồi, đã lựa chọn nguy hiểm, vậy tất phải cầu phú quý trong nguy hiểm. Ở trong cảnh giới thứ hai, có thể tiếp tục duy trì tiên cơ của bản thân, chuyển tiên cơ này thành ưu thế hay không, vậy phải nhìn vào lần lựa chọn này rồi.
Nếu vì an toàn, mà không muốn mạo hiểm, vậy việc gì phải tới nơi này, nhìn núi bảo vật mà không lấy, thì người bình thường cũng tiếc nuối than thở, chứ đừng nói là tu sĩ!
So với an toàn, Mạnh Hạo càng muốn đi liều một phen, đi kiếm một phần kỳ ngộ của chính mình!
Không ai cam lòng là người bình thường, thân phận đệ tử nội môn Từ Long, trước Mạnh Hạo, Phương gia đã có nhiều người thử qua, cũng thu được kỳ ngộ, nhưng rõ ràng đều không phải hoàn mỹ.
Về phần thời gian khác biệt, bảy con đường của ký thân mang thân phận Từ Long, Mạnh Hạo đều đã xem qua trong ngọc giản, hắn không cho rằng bản thân có thể làm tốt hơn những người kia. Cũng tức là một khi đã quyết định, lựa chọn Từ Long, vì thân phận đệ tử nội môn, thứ hắn thu được, trên thực tế cũng chỉ là đạo pháp Vĩnh Viễn của Phương gia mà thôi.
Còn những thứ khác, Mạnh Hạo rất khó có được, điểm bắt đầu, rất nhiều lúc, đã quyết định điểm kết rồi.
Với tâm trí của các đời Phương gia, gần như đã làm đến cực điểm, làm không tới, chỉ có thể trông vào cơ duyên của cá nhân. Nếu đã vậy, Mạnh Hạo thà đặt cơ duyên của bản thân vào tiên cơ thuộc về bản thân.
Cho nên, hắn quyết đoán bỏ qua con đường này, lúc này lao đi, không hề có chút do dự nào, dựa theo cách Phương Du đi tới, lần lượt mở ra, dùng hết hai canh giờ. Khi hắn đi ra khỏi khu vực có thể an toàn tiến vào cảnh giới thứ hai này, hắn không hề hối hận, cho nên hắn không cần quay đầu, mà lao thẳng về phía ngọn núi thứ tư.
- Còn mười bảy canh giờ.
Mạnh Hạo lẳng lặng nhẩm tính thời gian, thi triển tốc độ, cẩm thận đi lại giữa những phế khu, đi qua những hài cốt bên cạnh.
Thời gian trôi qua, năm canh giờ sau, hắn đến dưới ngọn núi thứ ba. Trên con đường này, hắn không nhìn thấy một ai cả, trong lòng Mạnh Hạo không hề bất ngờ, vì ba mươi sáu canh giờ, đã đi qua quá nửa, hẳn là rất nhiều người đều đã lựa chọn được ký thân rồi, lúc này đều đang chờ đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận