Ngã Dục Phong Thiên

Chương 920: Chân linh - Dạ ! (2)

Nơi đó, là cấm địa! Không cho phép bất cứ người nào bước vào, tất cả những người muốn thử bước vào đó, cuối cùng đều chết cả.
- Đi thôi.
Mạnh Hạo dửng dưng nói, đi về phía trước, Chỉ Hương mỉm cười, cùng đi với Mạnh Hạo về nơi đó.
Trên đường đi, trong lòng Chỉ Hương có phần đắc ý, trong cảnh giới thứ hai, bọn họ cũng đi trên con đường như vậy, nhưng nàng bị đả kích mãnh liệt, hiện giờ trong cảnh giới thứ ba này, nàng tin rằng, người bị đả kích, nhất định không phải mình.
Chỉ Hương nghĩ đến đây, hơi mỉm cười, tốc độ càng nhanh hơn, bay vọt qua Mạnh Hạo, đi ở phía trước. Mạnh Hạo nhìn bóng lưng Chỉ Hương, không hề nói gì.
Hai người một trước một sau nhanh chóng đi tới bên ngoài lồng sáng cấm chế, nơi này, từng có hai bức tượng, tạo thành kiếm môn.
Vẻ mặt Chỉ Hương nghiêm túc, hít sâu một hơi, lấy từ trong lòng ra một lệnh bài đại biểu tư cách đệ tam đẳng, cẩn thận đưa lệnh bài tới phía trước. Cho đến khi nó tiếp xúc với lồng sáng, khu vực lồng sáng phía trước Chỉ Hương đột nhiên nhanh chóng lóe lên, xuất hiện gợn sóng, trong khoảnh khắc lan khắp cả cấm chế.
Từng tiếng ầm ầm xuất hiện vang vọng, đồng thời, một âm thanh trầm thấp, mang theo chút mệt mỏi và yếu ớt cũng mơ hồ xuất hiện khắp xung quanh.
- Tư cách tam đẳng, định đi nơi nào?
Tiếng nói cho dù yếu ớt, nhưng lại lạnh lùng vang khắp bốn phương.
- Yêu Tiên Trì!
Chỉ Hương hít sâu một hơi, lập tức trả lời.
- Phù hợp quy tắc, có thể thông được ba phần đường nơi này, ở lại nơi này mười chín canh giờ.
Lời nói giống y hệt trước kia, khiến Chỉ Hương kích động không thôi, màn sáng trước mặt nàng, liền mở ra một khe hở, Chỉ Hương hít sâu một hơi, quay đầu đắc ý nhìn Mạnh Hạo.
Dựa theo ước định với nàng, vẻ mặt Mạnh Hạo bình thường bước tới, hai người cùng bước qua khe hở muốn bước vào. Mạnh Hạo thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng rất cảnh giác, hắn không biết phương pháp của Chỉ Hương liệu có hữu dụng.
Nhưng ngay khoảnh khắc hai người tiếp xúc với khe hở, Chỉ Hương thuận lợi tiến vào, còn Mạnh Hạo lại chấn động, rồi một tia sáng cấm chế giáng xuống, bao quanh cơ thể, dường như bị một cái bong bóng bao bọc, ngăn chặn bước đi.
- Chỉ Hương ngươi có ý gì?
Mạnh Hạo ở trong cấm chế không thể hành động, nhưng vẫn có thể nói chuyện, đôi mắt liền lạnh đi.
Chỉ Hương ở bên trong quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng, lại cũng giật mình.
- Không thể nào, ngươi có lưu lại lạc ấn ở trong đó, mà tư cách tam đẳng của ta, có thể đưa theo một người vào, chỉ cần bên trong có lạc ấn của ngươi. Lẽ nào... Lẽ nào lạc ấn của ngươi đã bị xóa đi rồi!
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, đúng vào lúc này, đột nhiên, giọng nói yếu ớt kia một lần nữa vang lên.
- Tư cách Chí tôn, nơi này mở ra toàn bộ, thời gian vô hạn.
Giọng nói vang lên, bong bóng bên ngoài Mạnh Hạo lập tức tan vỡ, Mạnh Hạo khôi phục hoạt động, cất bước dễ dàng, đi vào cấm chế như đi trên đất bằng.
Chỉ Hương trợn tròn mắt, có vẻ không thể tin nổi, lui lại mấy bước, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.
- Không thể nào, nơi này là thế giới chân thực, không phải viễn cổ hư ảo. Ở viễn cổ ngươi được Kha Vân Hải trao tư cách Chí Tôn, nhưng trong cảnh giới thứ ba hiện giờ, ngươi chính là ngươi, sao lại là Chí Tôn?
Mạnh Hạo thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng không yên lặng. Chuyện này hắn không thể hiểu được, quả đúng như Chỉ Hương nói, nhưng hiện giờ sự thực lại thành thế này!
- Chúng ta có thể lưu lại lạc ấn ở đây, vậy cũng để lại một chút dấu tích thân phận, chắc cũng không phải chuyện khó, đây không phải là thu hoạch đặc biệt trong cảnh giới thứ hai sao.
Mạnh Hạo im lặng một lát, từ từ nói.
- Cái này khác, viễn cổ hư ảo là Dạ... Là... Là hư ảo, ấn ký giống như ký ức, hả?
Chỉ Hương nói đến đây, đột nhiên trợn tròn mắt, như là nghĩ đến gì đó, nàng hít sâu một hơi, nhìn Mạnh Hạo một cách phức tạp.
- Ta hiểu rồi, là Dạ, nó nhớ ngươi rồi!
- Dạ?
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn sớm đã biết Chỉ Hương hiểu về Yêu Tiên Tông nhiều hơn những gì nàng từng nói, có rất nhiều thứ nàng ta không hề nói với mình.
Như Dạ này, là một trong số đó.
Mạnh Hạo nghĩ đến khi mình vừa bước vào cảnh giới thứ hai, nghe được tiếng giảng đạo trên một ngọn núi khác, trong đó có đề cập đến một loại chân linh tên là Dạ!
- Chuyện này không phải ta muốn lừa ngươi, mà là tông quy, không thể để lộ ra ngoài. Nhưng ngươi đã có thể được Dạ nhớ, ta có nói cũng không sao cả. Thiên địa có chân linh, cụ thể bao nhiêu, ta không biết.
- Ta chỉ biết nó rất ít, chắc chắn ít hơn mười!
- Chân linh, là thứ độc nhất vô nhị giữa đất trời!
- Trong đó có một chân linh tên là Dạ. Truyền thuyết kể rằng khi nó nhắm mắt, thế giới sẽ như một giấc mộng, mà khi nó mở mắt, giấc mộng sẽ tan vỡ, tất cả đều thành không.
- Nó có duyên với Yêu Tiên Tông, vì thế ở lại trong Yêu Tiên Tông, trở thành chân yêu thủ hộ của Yêu Tiên Tông!
Chỉ Hương nói đầy cảm xúc, Mạnh Hạo nghe đến đây, lập tức nghĩ đến cái khe khổng lồ giữa núi thứ ba và núi thứ tư.
- Nó ở...
Mạnh Hạo chấn động, chần chừ một chút.
- Nó ở ngay dưới chân chúng ta, trong lòng đất đệ nhất trùng thiên của Yêu Tiên Tông. Nó có bộ dạng ra sao ta cũng không biết, ta chỉ biết từ viễn cổ đã có lời đồn, chân linh là vật chẳng lành, Yêu Tiên Tông sụp đổ, thậm chí sau này có người nói là vì nó. Khi tông môn bị diệt, không một ai có thể giết chết nó, dù là Quý chủ, cho dù có năng lực này, nhưng việc giết chân linh, có vẻ như vô cùng kiêng kỵ.
- Cho nên, Dạ vẫn luôn ở trong Yêu Tiên Tông, nó thường hồi ức, vì thế mới có viễn cổ hư ảo cảnh giới thứ hai...
Trong lòng Mạnh Hạo đột nhiên chấn động, hắn hít thở gấp gáp, nhìn về phía Chỉ Hương.
- Ngươi nói, viễn cổ hư ảo chúng ta trải qua, chỉ là một giấc mộng của nó?
Chỉ Hương nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc một lát, gật đầu, sau đó dường như lại nhớ ra cái gì đó, chần chừ một chút.
- Đây chỉ là một truyền thuyết, rốt cuộc là thật hay giả, không ai biết được. Có lẽ là thực, cũng có lẽ không phải như vậy ... mà chân linh Dạ quỷ dị, dường như có thể tồn tại vĩnh viễn trong bất kể năm tháng nào.
- Yêu Tiên Tông trước kia từng xuất hiện vô số hạng người thiên kiêu, ý đồ muốn nghiên cứu chân linh Dạ. Bọn họ cho rằng, Dạ như vận chuyển, chẳng qua vận chuyển thực sự không phải là không gian, mà là thời gian.
- Cho nên, có một nhóm người tương đối tin tưởng chắc chắn, Dạ mộng, không phải là mộng, mà là thời gian vận chuyển chân thật, dường như bọn họ cũng tìm ra rất nhiều chứng cứ xác thực.
Mạnh Hạo trầm mặc, hai mắt nhắm nghiền, một lúc sau thì mở ra, không lộ một chút tâm tình biến hóa nào.
- Là hư ảo cũng tốt, là chân thật cũng vậy, chỉ cần ta cho rằng tất cả mọi thứ nơi đó có liên quan với ta, như vậy ngay trong tâm lý của ta đã tồn tại nhân quả. Về phần chân tướng như thế nào, không quan trọng.
Mạnh Hạo thì thào trong lòng. Ở một chớp mắt vừa rồi kia, hắn có chút mê man, nhưng thời gian nhắm mắt, hắn đã hiểu.
- Đi thôi, chúng ta đi Yêu Tiên Trì.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận