Ngã Dục Phong Thiên

Chương 925: Nguyên Anh thứ tám ! (2)

Loại kéo lên này, càng ngày càng ngưng tụ, cho đến khi hóa thành một cỗ lực lượng phá tan bình cảnh, nổ tung trong cơ thể Mạnh Hạo.
Oanh!
Thân thể Mạnh Hạo chấn động, khóe miệng tràn ra máu tươi. Bình cảnh giống như một bức tường thành thật lớn, giờ phút này, dưới công kích dần dần xuất hiện vết nứt, nhưng còn chưa sụp đổ.
- Lại đến!
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, tất cả lực lượng của thân thể, tại thời khắc này, không ngừng ngưng tụ. Phù văn lạc ấn xung quanh hắn giờ phút này đã không còn nhiều, nhưng theo Mạnh Hạo ngưng tụ, Yêu Tiên Tháp bên ngoài lại chấn động lần nữa, phun ra thêm nhiều phù văn lạc ấn hơn, thậm chí cả tòa tháp cũng trở nên ảm đạm hẳn.
Những lạc ấn này dung hợp thành ngân hà, lao về phía Mạnh Hạo, dũng mãnh chui vào trong thân thể hắn, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo chấn động mạnh một cái. Khoảnh khắc quang của thiên địa đại yêu bốn phía phá hủy kinh mạch hắn, phù văn lạc ấn bí thuật cũng dũng mãnh chui vào rèn luyện lần nữa, phát ra lực lượng mới, Mạnh Hạo lại phát động tấn công về phía bình cảnh.
Oanh!
Bình cảnh của thân thể Mạnh Hạo mãnh liệt chấn động, vết nứt dường như càng lúc càng lớn, giống như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cũng chính vào lúc này, quang của thiên địa đại yêu càng nhiều hơn, phù văn lạc ấn càng thêm vô biên, gần như đồng thời tiến đến, toàn bộ tiến vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho toàn thân Mạnh Hạo nổ vang.
Tại nháy mắt đó, hắn ngửa mặt lên trời, phát ra tiếng gào rú không âm thanh, thân thể hắn, tại chớp mắt đó, không còn bành trướng khoa trương như lúc trước, mà rất nhanh co rút lại, khôi phục vẻ thon dài tràn đầy khí chất nhu nhược!
Cùng lúc đó, cải tạo kinh mạch trong thân thể hắn cũng hoàn thành.
Quang của thiên địa đại yêu đã không cách nào tiếp tục phá hủy, phù văn lạc ấn bốn phía đã loãng đến mỏng manh, không thể tiếp tục trợ giúp kinh mạch của Mạnh Hạo.
Trong nháy mắt kinh mạch cải tạo hoàn thành, bình cảnh của thân thể hắn ... trực tiếp sụp đổ, chia năm xẻ bảy!
Theo bình cảnh biến mất, thân thể Mạnh Hạo, lấy một loại trình độ kinh người, chợt kéo lên, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh thiên động địa!
Nhưng khiến Mạnh Hạo nhíu mày là hắn cũng không có cảm nhận được trạng thái Trảm Linh của thân thể, sau khi bình cảnh đột phá. Điểm này, khiến cho trong lòng Mạnh Hạo lập tức chần chừ.
Khi hắn nhíu mày suy tư, một loại biến hóa mà lúc trước Mạnh Hạo không có chút dự liệu nào, trực tiếp xuất hiện trên người hắn, khiến cho thiên địa biến sắc, phong vân đảo cuốn, sương mù bốn phía ngập trời, lốc xoáy dường như muốn đứng im.
Biến hóa này, là do cốt cách, huyết nhục, kinh mạch trong cơ thể Mạnh Hạo giờ phút này đồng thời được đề cao, đã có đầy đủ đặc thù của Yêu Tiên thể, lại cũng có khí huyết của Nhục Thân Thành Thánh.
Dưới sự dung hợp giữa mâu và lá chắn chưa từng xuất hiện này, hình thành một loại ... biến hóa kinh người, mà trước Mạnh Hạo chưa từng có ai, sau hắn có lẽ cũng rất khó xuất hiện.
Biến hóa này, không đến từ nhục thể của hắn, mà đến từ trong đan điền của hắn, tại bên cạnh bảy cái Nguyên Anh kia, giờ phút này ... rõ ràng nhiều hơn một đoàn khí huyết nồng đậm hình người.
Đây là vì một thân thể sau khi dũng mãnh tới cực hạn rồi, thì hình thành .... Khí huyết Nguyên Anh!
Anh này vừa xuất hiện, lập tức khiến tu vi Mạnh Hạo dao động theo. Tóc hắn tự bay lên, tu vi của hắn đang không ngừng bùng nổ. Hơn nữa, tại thời khắc này, Mạnh Hạo ... cảm nhận được, dao động của đệ bát mệnh!
- Trảm Linh, ngay tại ... đệ bát mệnh!
Hô hấp Mạnh Hạo lập tức trở nên dồn dập, hắn mơ hồ hiểu ra.
Cùng lúc đó, ở ngoài khu vực này, dưới núi thứ bảy, một lão già đang bay rất nhanh, dần dần tới gần phía ngoài chỗ Mạnh Hạo và Chỉ Hương.
Ở trong này, lão già ngừng lại, khi ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một chút âm u lạnh lẽo.
Lão, chính là Hô Diên Lão Tổ.
- Ta có thể cảm nhận được, tên tiểu tạp chủng Mạnh Hạo kia đang ở bên trong, hắn cầm chí bảo của bộ lạc ta ... Tuy nhiên, bảo vật này thuộc về Thiên Tòng bộ ta, hắn cướp đi cũng vô dụng.
- Bí mật có liên quan đến bảo vật này, ta đã sớm đạt được ở cảnh giới thứ hai ...
Hô Diên Lão Tổ cười lạnh, lui ra sau vài bước, tay phải vung lên, trên mặt đất, cư nhiên lại bố trí một trận pháp cấm chế.
- Mạnh Hạo, nơi đây chính là chỗ chôn xương của ngươi, lão phu ở bên ngoài nơi này chờ ngươi đi ra. Khi ngươi xuất hiện, sẽ khiến ngươi máu tươi đương trường.
Khóe miệng Hô Diên Lão Tổ hiện lên vẻ âm u lạnh lẽo, sau khi kết thúc bố trí, lão hít sâu, khoanh chân ngồi ở xa xa.
- Chỉ là một bán bộ Trảm Linh, cũng dám đấu với lão phu!
- Tại trong cảnh giới thứ ba, Yêu Tiên Tông phong ấn mọi thứ không phải bản thân, cái con chó ngao kia của ngươi, căn bản là không thể xuất hiện, cũng không thể cho ngươi mượn lực dung hợp mà tới Trảm Linh.
- Như vậy, ngươi nhất định phải chết.
Trên mặt Hô Diên Lão Tổ sát khí mãnh liệt.
- Giết ngươi, sau khi trở về, lão phu lại tiêu diệt Ô Thần bộ của ngươi, cho bọn chúng chôn cùng ngươi!
Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, một lát sau mở ra, trong mắt hắn hiện lên một chút kỳ dị. Hắn nghiêng đầu, nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt, thân thể lạnh run của Chỉ Hương.
Hắn nhìn ra, Chỉ Hương giờ phút này đang tới lúc mấu chốt nhất rồi.
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, đứng lên, từ trong nước ao, đi ra ngoài, cho đến khi đi ra khỏi vùng sương mù trong ao.
Theo hắn rời đi, áp lực mà Chỉ Hương phải thừa nhận lập tức tăng lên, những quang vô hình của thiên địa đại yêu lúc trước được Mạnh Hạo phân tán, trong nháy mắt ngưng tụ hết về phía Chỉ Hương.
Trên thực tế, nàng cũng may mắn khi gặp Mạnh Hạo, bằng không, nếu không có Mạnh Hạo chia sẻ, nàng lúc trước vô cùng có khả năng không thể chịu đựng nổi, chẳng những không đạt được Yêu Tiên thể, còn có thể nguy hiểm tới sinh mạng.
Việc này thực sự không phải là nàng tính kế Mạnh Hạo, mà ngay cả bản thân Chỉ Hương cũng không ngờ tới lại thành như vậy. Dù sao, Yêu Tiên Tông của nàng là do những người năm đó chạy thoát tạo nên, đối với vùng cấm trong Yêu Tiên cổ tông, cũng không hiểu biết tỉ mỉ, hơn nữa, năm tháng trôi qua, tồn tại nhiều biến hóa, không thể biết được toàn bộ.
Mạnh Hạo đi ra khỏi nước ao, khi đứng bên ngoài, thân thể hắn thon dài, làn da không còn có chút sạm đen như năm đó, mà lộ ra vẻ trắng nõn, khiến cả người hắn, thoạt nhìn càng nho nhã hơn, cái loại khí chất thư sinh, càng trở nên mãnh liệt và rõ ràng hơn.
Mạnh Hạo nâng tay phải lên, vỗ ở túi trữ vật, lấy ra một bộ trường bào màu xanh. Sau khi mặc lên người, thoạt nhìn, cả người hắn có sự khác biệt rất lớn với lúc trước.
Tuấn lãng hơn, phóng khoáng hơn, nhìn như thanh niên, nhưng ẩn sâu trong đó, lại cất giấu một chút năm tháng tang thương mờ nhạt.
Hồi lâu, hắn nhắm hai mắt lại, cảm thụ Nguyên Anh thứ tám tồn tại ở đan điền trong cơ thể.
Nguyên Anh khí huyết!
Một lát sau, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở hai mắt ra, tám Nguyên Anh trong cơ thể hắn thoáng cái dung hợp một chút. Chỉ là thử dung hợp, lập tức khiến tâm thần Mạnh Hạo nổ vang, như có lôi đình thiên địa ầm ầm nổ tung, một cỗ tu vi dũng mãnh và lực lượng thân thể khủng bố không cách nào hình dung, trong phút chốc hiện lên trong tâm hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận