Ngã Dục Phong Thiên

Chương 930: Đệ bát mệnh ! (2)

Giờ phút này, nhục thể của hắn, nhìn như thường, nhưng trên thực tế, mỗi một tơ huyết nhục, đều đang bị xé nứt, mỗi một tấc cốt cách, đều đang vỡ vụn, mỗi một đường kinh mạch, đều đang nổ tung.
Nhưng, bất kể là xé rách như thế nào, vỡ vụn như thế nào, nổ tung như thế nào, thân thể Mạnh Hạo đều không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, vì những xé rách, vỡ vụn, nổ tung này đều là ở bên trong, thân thể dường như đang tiến hành tổ chức lại, khiến cho khí huyết kinh thiên!
Cũng chỉ là mấy hơi thở, tiếng tim đập bang bang, như sấm sét nổ vang khắp nơi, hô hấp của Hô Diên Lão Tổ như muốn ngừng lại. Lão nhìn Mạnh Hạo, giờ phút này, trong mắt dường như nhìn không tới gương mặt của Mạnh Hạo, thứ lão nhìn thấy, chính là một đoàn khí huyết nồng đậm, kinh thiên động địa, như có thể đối kháng cùng với pháp tắc của thiên địa!
Khí huyết ngập trời!
Giờ phút này, Mạnh Hạo chính là bộ dáng này, mỗi một lần trái tim của hắn nảy lên, gió lốc bốn phía đều tạm dường, khiến cho hư vô bốn phía run rẩy, khiến cho thiên địa xung quanh xuất hiện chấn động.
Cho đến khi nhục thể của hắn, theo khí huyết kinh người, phá tan một tầng bích chướng vô hình. Một chớp mắt khi hoàn toàn bước vào cảnh giới Trảm Linh kia, khí tức Trảm Linh trên người Mạnh Hạo, dựng lên ngập trời!
Mạnh Hạo hít sâu, hắn phát hiện, thế giới trước mắt, bất đồng.
Hắn nhìn thấy vô số bụi bặm bay múa trong thiên địa, hắn nghe được trong thế giới này, như có vô số vong hồn thì thào, hắn cảm nhận được trong toàn bộ Yêu Tiên Tông, tồn tại một cỗ bi thương nói không nên lời.
Quan trọng nhất là ... hắn nghe được ... tiếng hít thở.
Tiếng hít thở ngủ say, mơ hồ truyền đến từ sâu trong lòng đất nơi đây, giống như ở dưới mặt đất này, đang tồn tại một quái vật lớn đang ngủ say, truyền ra tiếng hít thở, quanh quẩn bát phương.
Mọi chuyện nói thì chậm rãi, nhưng trên thực tế, từ lúc Mạnh Hạo mở đệ bát mệnh đến bây giờ, cũng chỉ là một thời gian rất ngắn, chỉ trong chớp mắt, hắn cảm nhận được tất cả.
128 lần Nguyên Anh đại viên mãn, khiến tu vi Mạnh Hạo tăng trưởng, rồi bước vào thế giới thuộc về Trảm Linh!
Tạo hóa rèn luyện thân thể vô tận, giúp cho Mạnh Hạo khi mở ra đệ bát mệnh, thân thể của hắn, tại chớp mắt này, đã trở thành truyền thuyết ... Nhục Thân Thành Thánh, Thánh này, trên người Mạnh Hạo, chính là so với Trảm Linh!
- Ta không phải Trảm Linh, nhưng đã có đầy đủ lực của Trảm Linh.
Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, hắn của giờ khắc này, cho dù là dung hợp với Huyết Ngao lúc trước, cũng thua xa bây giờ.
- Lúc này, ta muốn thử nghiệm một chút, ta hiện giờ, rốt cuộc ... mạnh bao nhiêu!
Mạnh Hạo cúi đầu, hai mắt lập tức hiện lên tinh mang, nhìn về phía Hô Diên Lão Tổ. Nháy mắt đó, trong đầu Hô Diên Lão Tổ ông một tiếng, Mạnh Hạo biến mất.
Da đầu Hô Diên Lão Tổ run lên, hồn bay phách lạc, nhanh chóng lui về phía sau, khi tay phải múa may, tiên hồn nổ vang quất tới, chuyển động xung quanh. Nhưng hơi thở tiếp theo, Mạnh Hạo liền như đột ngột xâm nhập tới, hiện ra trước mặt lão, tạo ra ảnh ngược trong con ngươi Hô Diên Lão Tổ.
Tay trái của hắn nâng lên, lập tức bắt được roi đang quất đến. Roi này rên một tiếng, nhưng lại không có biện pháp giãy ra.
- Ngươi, quá yếu.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, tay phải nâng lên nhẹ nhàng điểm một cái về phía trước, điểm vào mi tâm của Hô Diên Lão Tổ.
Toàn thân Hô Diên Lão Tổ ầm một tiếng, thân thể của lão chợt bay lên tới gần vùng cấm, nhưng không đợi hạ xuống, đầu lâu của lão liền sụp đổ đầu tiên, trong khoảnh khắc máu thịt mơ hồ, sau đó là ngực, tiếp theo là tứ chi, cuối cùng là thân thể của lão.
Tất cả mọi thứ, tại trong nháy mắt, dưới đệ bát mệnh của Mạnh Hạo, một chỉ nhẹ nhàng kia, lập tức chia năm xẻ bảy. Tiếng kêu thê lương thảm thiết cũng không kịp truyền ra, thân thể Hô Diên Lão Tổ liền hoàn toàn sụp đổ.
Nguyên Thần lão chạy ra, gần như hơi mờ, chỗ mi tâm, lộ ra một cái động lớn, khí tức sinh mệnh ồ ồ mà chảy ra, không thể ngăn chặn, khiến cho lão nhanh chóng suy yếu, tử vong chỉ là thời gian. Không đến mười hơi thở, chắc chắn phải chết!
Lão hoảng sợ mang theo kinh hãi và tuyệt vọng không cách nào hình dung, phát ra tiếng thét thê lương chói tai, biết rõ vô dụng, vẫn lui về phía sau, muốn chạy trốn.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, trong vùng cấm, đột nhiên xuất hiện một ngọc thủ thoạt nhìn xinh đẹp đến cực điểm. Cánh tay nhỏ bé, như không có xương, da thịt như ngọc, nhẹ nhàng vươn ra, một phát ...
Nắm lấy Nguyên Thần của Hô Diên Lão Tổ.
- Tu vi ta bị hao tổn, Nguyên Thần người này đưa ta để luyện đan, ngươi thấy được không?
Một nữ tử hoàn toàn bất đồng với phán đoán lúc trước của Mạnh Hạo, lấy thanh âm Chỉ Hương, đi ra từ trong vùng cấm.
Nét mặt tươi cười như hoa, thiên kiều bá mị, xinh đẹp tuyệt luân, tuyệt đại tao nhã, nàng ... mới là yêu nữ Chỉ Hương chân chính!
Dùng phong hoa tuyệt đại để hình dung Chỉ Hương, cũng chỉ có thể miêu tả một bộ phận của nàng mà thôi. Nữ tử như vậy, Mạnh Hạo không thể không thừa nhận, đây là nữ tử ... đẹp nhất, mà hắn thấy từ trước tới nay, trong nửa đời người này.
Bất kỳ một nữ nhân nào ở trước mặt nàng, đều ảm đạm thất sắc, trở thành lá xanh.
Nàng mặc một bộ váy dài màu đỏ nhạt, mang theo nụ cười, giơ tay nhấc chân đều làm cho người ta lóa mắt. Nhất là thân thể của nàng, tản mát ra một cỗ hơi thở cực kỳ độc đáo, như yêu khí, lại như linh khí.
Cảm giác một chút, thân thể như đã trở thành thiên tài địa bảo, không giống bình thường. Trong lúc mơ hồ, hơi thở bốn phía nơi đây, dường như đều chỉ trong chớp mắt, liền vờn xung quanh nàng.
Giờ khắc này, thân thể của nàng, không thuộc về bất cứ kẻ nào, chỉ thuộc về chính nàng ta, đây ... mới là Chỉ Hương chân chính.
Lúc trước nàng lấy tu vi Tiên cảnh, lột xác, hóa thành gần Trảm Linh, thậm chí nhiều khi, chỉ có thể thể hiện ra lực lượng Nguyên Anh. Nhưng lúc này, hiển nhiên Yêu Tiên thể ở trên người nàng, đã thành công.
Theo Yêu Tiên thể thành công, tu vi của nàng, cũng trong chớp mắt đó, bắt đầu khôi phục lại, có lẽ chỉ thời gian rất ngắn, sẽ một lần nữa có được ... lực lượng của Tiên!
Rồi tới lúc mọi người rời đi, trở về vùng đất Nam Thiên, thì nàng ... cũng rời khỏi tuyển chọn, trở về Yêu Tiên Tông của sơn hải thứ chín.
Thậm chí rất có thể, tu sĩ Yêu Tiên Tông đã tập trung ở một địa phương nào đó, nghênh đón nàng trở về.
Đối mặt với yêu cầu của Chỉ Hương, Mạnh Hạo vẻ mặt như thường, chậm rãi gật gật đầu.
Chỉ Hương cắn môi cười, cầm Nguyên Thần sắp tiêu tan của Hô Diên Lão Tổ, chợt sờ rồi đánh một tiếng. Hô Diên Lão Tổ, một cường nhân Trảm Linh, tại trong nháy mắt này, Nguyên Thần trực tiếp sụp đổ. Khi chia năm xẻ bảy thì hóa thành nhiều điểm tinh quang, bị Chỉ Hương khẽ hút, dung nhập vào trong mi tâm nàng, dần dần bị nàng hấp thu.
Dung nhan Chỉ Hương xinh đẹp hơn, đủ để cho tất cả tồn tại nhìn thấy giật mình, tim đập thình thịch.
- Cảm tạ.
Chỉ Hương nâng tay phải lên, một cái khăn che mặt xuất hiện trên mặt nàng, che đậy dung nhan tuyệt mỹ sẽ khiến người si mê này, hai mắt chớp động tia sáng kỳ dị, nhìn Mạnh Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận