Ngã Dục Phong Thiên

Chương 96: Tử khí bất tán.

- Tuy nói là thân thể không còn khô héo nữa, cả làn sương đen quỷ dị này cũng không lan rộng nữa, nhưng tình trạng hiện tại thế này, thật quá dễ gây chú ý Mạnh Hạo tăng tốc bay nhanh hơn, thẳng tiến lên trước, lẩm nhẩm suy tính nên tìm một vùng thâm sơn để ẩn nấp, chờ cho làn sương đen này tan hết sẽ lại xuất hiện.

Hồi lâu sau, Mạnh Hạo phẫn nộ rời khỏi vách núi sâu. Hắn phát hiện dù có trốn trong hang động sâu cỡ nào thì làn sương này vẫn có thể xuyên qua
vạn vật mà từ từ lan rộng.

- Chết tiệt, rốt cuộc thì làn sương này sẽ tồn tại đến bao giờ đây. Mạnh Hạo nghiến răng, không dám dừng lại một nơi nào quá lâu, hắn phát hiện
thời gian nghỉ càng dài, thì làn sương càng ngưng tụ dày đặc hơn, người
nào không biết nhìn từ xa lại chắc chắn sẽ cho rằng có bảo vật nào xuất
hiện.

Mạnh Hạo cau mày, tiến vào thâm sơn, không ngừng tăng tốc, nếu linh khí
không còn thì phải uống đan dược ngay, chỉ có thế mới có thể khiến cho
đám khói đen đó không ngưng tụ lại một chỗ mà phân tán ra khắp nơi,
không còn là đám sương mù bay cao, phủ kín bầu trời, gây chú ý như
trước.

Ròng rã suốt bảy ngày ở trong vùng núi sâu không ngơi nghỉ, toàn thân
Mạnh Hạo rã rời, ban ngày thì làn sương quái quỷ kia màu đen, nhưng khi
đêm tới, lại mang màu trắng sáng lóa, khiến Mạnh Hạo kinh hãi không
thôi.

Cũng may là bảy ngày trôi qua, Mạnh Hạo phát hiện ra đám sương kia đã
lan mỏng bớt, trông tình hình này, Mạnh Hạo phỏng đoán chắc khoảng một
tháng thôi thì đám sương kia sẽ hoàn toàn biến mất.

Hắn không dám ở lại một vùng núi nào quá lâu, vì sợ khiến người khác chú ý, dù sao hắn cũng không biết người của Tử Vận Tông đã thực sự đi rồi
hay chưa, nên chỉ có thể di chuyển không ngừng giữa các dãy núi.

Ngày hôm đó, khi Mạnh Hạo đang ngồi xếp bằng trên bảo phiến, lướt nhanh
qua rừng, thì bất thình lình hai mắt hắn ngưng lại, lập tức ngẩng vụt
lên, bắt gặp bốn bóng người đang tiến nhanh từ phía xa tới đây.

Mạnh Hạo nhíu mày trầm ngâm đồng thời hạ xuống, không bay tiếp, giơ tay
phải vỗ túi trữ vật, ngay lập tức, phi kiếm thoát ra, phóng thẳng vào
một gốc cổ thụ, khoét thành một cửa động rồi Mạnh Hạo nhanh chóng chui
vào trong.

Hắn từng thử qua cách này, tuy rằng lớp sương kia vẫn lan rộng, nhưng
cần có thời gian, sơ sơ thì có thể duy trì khoảng một khoảng thời gian,
sau đó thì gốc cổ thụ này sẽ héo quắt.

Nhờ sử dụng phương pháp nọ, mà trong bảy ngày này, Mạnh Hạo tránh được
không ít tu sĩ đến thăm dò vì lớp sương lởn vởn quanh hắn.

Hiện tại hắn ngồi khoanh chân núp trong hốc cây, chờ cho bốn người kia
bỏ đi, ấy nhưng bốn người này lại không đi ngay, cuối cùng lại đứng ở
gần đó, không ngừng quét mắt nhìn khắp xung quanh. Người thanh niên áo
tím có gương mặt lạnh lùng vô cảm trong đám nhảy lên trên cây, tay nắm
viên bạch châu, tu vi toàn thân tản ra, hóa thành từng đợt linh uy
khuếch tán.

Hiện tại, từng đợt khí đen lan ra trước Mạnh Hạo, lập tức bị hạt châu nọ hấp thụ, chẳng mất chốc mà quá nửa hạt châu đã hóa đen.

Trông thấy cảnh tượng đó, lòng Mạnh Hạo chợt run lên.

- Kể cũng lạ thật, nghe nói gần đây khu vực này, ngọn núi nào cũng xuất
hiện rất nhiều tử khí nồng nặc, chỉ tiếc là lại không tìm thấy nguồn
phát. Bốn người có ba nam một nữ, người vừa lên tiếng là cô gái nọ. Cô
này vận váy dài, bộ dáng khá đẹp, tuy nhiên mắt lại xếch lên thành ra
trông ả hơi có vẻ yêu dị.

Hai người bên cạnh ả cũng đảo mắt trông bốn phía, tất cả đều nhíu mày.

- Bất kể là nguyên do gì đi chăng nữa, chúng ta thu gom tử khí rồi thì
nên đi mau, đám tử khí này lai lịch bất thường, tìm ra ngọn nguồn chưa
chắc đã là hay. Một người đứng bên ngập ngừng nói.

- Sợ gì, có Nghiêm sư huynh đây rồi, dù có nguy hiểm đến mấy thì chỉ nhờ thân phận đệ tử nội môn của Nghiêm sư huynh, cả tu vi Ngưng Khí tầng
tám nữa, nhất định chúng ta có thể hóa nguy thành an, không chừng còn
được hưởng phúc lớn. Ả kia lập tức cười nói, ánh mắt nhìn thanh niên áo
tím lộ ra vẻ quyến rũ.



Trong bốn người này, ngoại trừ người thanh niên cầm viên châu là Ngưng
Khí tầng tám ra, còn lại đều là Ngưng Khí tầng sáu, nên đương nhiên
thanh niên nọ là người đứng đầu cả bốn.

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ khí đen quanh vùng đã bị hạt châu nọ hấp thu
hết, hạt châu giờ đã hoàn toàn đen kịt, tựa như không thể hấp thu thêm
được nữa. Tại chỗ nấp, Mạnh Hạo thấy cảnh tượng đó, liền không khỏi suy
tính

- Đi thôi.

Nam tử họ Nghiêm thản nhiên nói, tay áo phất lên. Bốn người chuẩn bị bỏ
đi thì đúng lúc đó, chân mày Mạnh Hạo nhăn lại, hành động của đám người
này quá chậm, thời gian của hắn lại không nhiều, nên giờ đây làn khói
đen đang lan ra từ thân cây cây ra ngoài.

Làn khói đen kia vừa xuất hiện, lập tức khiến đôi mắt nam tử họ Nghiêm lóe sáng, xoay người nhìn lại.

Mạnh Hạo thầm than một tiếng, phi thân lao thẳng từ trong thân cây ra
không chút do dự, tay áo phất lên ý muốn bỏ đi ngay lập tức.

Ngay tức khắc, sự xuất hiện của hắn khiến cho cả bốn người kia lấy làm
kinh ngạc, nhất là sau khi Mạnh Hạo xuất hiện, đám khói đen trên người
hắn cũng lan rộng, cảnh tượng này làm đôi mắt nam tử họ Nghiêm kia nheo
lại.

- Vị đạo hữu kia, xin dừng bước. Tiếng nói quyết đoán của y vang lên,
đồng thời tay phát bắt quyết niệm chú chỉ thẳng về trước, ngay tức thì
một luồng gió đen nổi lên, giữa cơn cuồng phong hóa ra một cái đầu lâu,
nhe răng cười không ra tiếng, nhắm thẳng Mạnh Hạo.

Thoạt nhìn thì có vẻ như chỉ muốn cản bước Mạnh Hạo thôi, nhưng thực tế
cái đầu lâu nọ do nam tử họ Nghiêm dùng Ngưng Khí tầng tám hóa ra, hình
dạng ác độc, nhanh như chớp lan rộng.

Cùng lúc đó, ánh mắt ba người, hai nam một nữ kia cũng chợt lóe sáng,
bèn đồng loạt ra tay. Lập tức hai thanh phi kiếm và một chuỗi vòng ngọc
hóa thành ba luồng bảo quang, nhắm thẳng Mạnh Hạo mà tiến, nhất là chuỗi vòng ngọc của ả kia, khi đang bay thì nghe "vù" một tiếng, vụt biến
lớn, nhắm thẳng Mạnh Hạo ra điều muốn tóm lấy hắn.

Mạnh Hạo nhíu mày. Tâm trạng hắn vốn tệ sẵn, lại bị đám khói đen kia
quấy rầy đến đỉnh điểm, giờ đây lại thấy mấy kẻ kia cố ý ra tay ác độc,
không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng

Hắn giơ tay phải lên phất một cái, lập tức giữa thinh không xuất hiện
một con hỏa mãng khoảng bảy tám trượng, gầm rú phả hơi nóng khủng khiếp
nhào thẳng đến pháp bảo của bốn người kia.

Giữa những tiếng nổ ầm ầm, vòng ngọc vỡ nát ngay tức thì, hai thanh phi
kiếm nọ bị dung hóa, chỉ có đầu lâu của tu sĩ họ Nghiêm, tuy là sau khi
xung đột với hỏa mãng thì tiêu tan nhưng cũng khiến hỏa mãng của Mạnh
Hạo rít lên, ngọn lửa dần tàn lụi.

- Ngưng Khí tầng tám!

Ả nọ và hai người đứng cạnh giật mình ớn lạnh, thần sắc cả đám tỏ ra
ngưng trọng, duy chỉ có tu sĩ họ Nghiêm là còn bước lên trước nhìn Mạnh
Hạo chằm chằm.

- Tại hạ là đệ tử nội môn Nghiêm Tử Quốc của Phong Hàn Tông, mong đạo
hữu chớ vội bước đi, kính mong đạo hữu cho lời giải thích nguyên do tại
sao trên người ngươi lại có tử khí nồng nặc này. Ánh mắt của y như điện, tiếng nói bình thản, Mạnh Hạo là Ngưng Khí tầng tám, nhưng Nghiêm Tử
Quốc y cũng đồng thời là Ngưng Khí tầng tám, nên giờ đây tiếng y nói vẫn lạnh lùng như vậy.

Mạnh Hạo lạnh lùng thoáng nhìn Nghiêm Tử Quốc, không nói gì, chỉ vỗ túi
trữ vật, bảo phiến bay ra lóe lên ánh hào quang, dừng ở dưới chân Mạnh
Hạo, đưa hắn bay vừa nhanh vừa xa. Nghiêm Tử Quốc liếc nhìn bảo phiến
dưới chân Mạnh Hạo, tức khắc lộ ra vẻ kinh ngạc.



- Có pháp bảo phi hành, tu vi của hắn chưa tới Trúc Cơ, chỉ có thể lượn, không thể duy trì lâu, ắt có lúc phải hạ xuống đất! Nghiêm Tử Quốc bùng nổ trong lòng, gã ở Phong Hàn Tông nhiều năm, món pháp bảo loại này còn chưa đạt được. Đó là trọng bảo mà chỉ có đệ tử Ngưng Khí tầng chín mới
được tông môn ban cho, giờ bèn hừ lạnh một tiếng, nhoáng một cái thân
hình đã lao vút lên, nhắm Mạnh Hạo mà đuổi. Mặt khác, ba người kia cũng
chần chừ trong giây lát rồi lập tức bám theo.

- Muốn chết! Ánh mắt Mạnh Hạo càng lạnh lùng hơn, đối phương đã nhìn
thấu tu vi của bản thân, thì mình cũng nên thi triển thuật pháp, tất
thảy đây chẳng qua chỉ đã tỏ ý cảnh cáo rồi nhưng đối phương vẫn không
chịu buông tha, không ngừng truy đuổi khiến cho Mạnh Hạo bực bội.

Hắn bèn khựng lại một chút, tay phải giơ lên bắt quyết niệm chú, nhắm
phía bốn người kia mà chỉ, lập tức bảo phiến dưới chân Mạnh Hạo vang lên tiếng vù vù, đồng thời bốn tia sáng phóng ra. Đó là bốn chiếc lông vũ,
khi phóng đi liền xé toạc không gian, tựa như bốn thanh phi kiếm trong
chớp mắt tới gần sát bốn người kia.

Hai mắt Nghiêm Tử Quốc vội co lại, y tay phải giơ lên vỗ túi trữ vật,
lập tức một chiếc thuẫn nhỏ xuất hiện trong tay, hút gió hóa lớn, chỉ
chớp mắt đã biến thành đầu lâu, phóng ra va chạm với lông vũ, phát ra
tiếng vang dữ dội. lá chắn

Trong khi ấy, ba người kia chỉ biết kinh hoàng thất sắc lôi pháp bảo ra, tiếng nổ vang lên quanh quẩn, cả ba hộc máu tươi, thân thể đồng thời
lui lại, ánh mắt đầy sợ hãi.

Ba chiếc lông vũ nọ không chút hao tổn vòng lại theo hướng ngón tay Mạnh Hạo chỉ, tấn công Nghiêm Tử Quốc.

Nghiêm Tử Quốc biến sắc, thình lình hét vang một tiếng, nhất thời toàn
thân gã phủ đầy sương xanh lục, lớp sương này nhanh chóng tụ lại, biến
thành một cái đầu lâu xanh lục khổng lồ, lao về phía ba sợi lông vũ.

Tiếng bùm bùm nổ khắp tứ phía, chiếc đầu lâu kia vỡ vụn tan tác, nhưng
ba chiếc lông vũ cũng mất đi ánh sáng, méo mó bay về bên Mạnh Hạo.

- Cảnh cáo lần này, nếu còn quấy rầy ta nữa... Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, cất tiếng lạnh lùng, lời nói chưa dứt, liền xoay người hóa thành cầu
vồng mất hút.

Nghiêm Tử Quốc không đuổi theo, gã nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo đã bỏ đi, tay phải trong ống tay áo khẽ run lên. Gương mặt Mạnh Hạo rất xa lạ với gã, nhưng mà kẻ xa lạ này vừa rồi chỉ nhẹ nhàng ra tay mà lại ép
cho gã phải dùng tới thuật bảo mệnh.

- Chiếc quạt đó chẳng những là trọng bảo phi hành, mà còn là một món vũ
khí lợi hại! Nghiêm Tử Quốc thầm nghĩ bụng, nhưng càng thêm động tâm.

- Các ngươi có ai từng nghe nói qua, trong giới Tu chân Triệu quốc, có
người nào có một cây bảo phiến như thế chưa? Nghiêm Tử Quốc xoay đầu
nhìn ba vị đồng môn có vẻ thảm hại đứng sau.

- Tu vi đạt đến Ngưng Khí tầng tám, mà lại trẻ tuổi như vậy, đích thị là hạng người danh chấn Triệu quốc, nhưng đệ thấy khắp tam đại tông môn,
không có người này. Thấy ánh mắt kỳ vọng của Nghiêm Tử Quốc, một tên đệ
tử Phong Hàn Tông vội vã cất lời.

- Người này là ai? Hay gã không phải tu sĩ Triệu quốc? Nghiêm Tử Quốc
nhíu mày, lòng gã đối với bảo phiến của Mạnh Hạo càng thêm ước ao.

- Nghiêm sư huynh, mấy tháng trước muội có nghe nói đến một chiếc quạt
giống thế này, là nhờ Tôn Hoa sư huynh ở Khúc Thủy Tông từng nhắc tới,
hình như là đệ tử Nam Vực Tử Vận Tông từng giao dịch với một đệ tử nội
môn Kháo Sơn Tông tên Mạnh Hạo, có lấy ra một chiếc quạt làm từ lông vũ. Ả kia chần chừ nhìn Nghiêm Tử Quốc.

Nghiêm Tử Quốc sửng sốt, tay phải lập tức đưa ra vỗ túi trữ vật, tức
khắc một ngọc giản xuất hiện trong tay y, đây là vật được tông môn giao
cho đệ tử nội môn, trong đó có lưu bức họa của Kháo Sơn Tông Mạnh Hạo,
đồng thời còn ra lệnh rằng, ai gặp được hắn cũng phải tìm cách thăm do
uy lực của vật chí bảo của đối phương xem thực hư thế nào.

Chuyện đã qua mấy tháng, Nghiêm Tử Quốc vốn chẳng để tâm, nhưng giờ đây
lại tập trung quét qua ngọc giản, trong đầu lập tức xuất hiện một bức
vẽ, hình ảnh trong bức vẽ chính là Mạnh Hạo hồi nãy.

- Té ra là hắn! Ánh mắt u ám của Nghiêm Tử Quốc chợt lóe sáng, khóe môi
nhếch lên thành nụ cười nhạt. Gã toan nói gì đó, thì đột nhiên, mặt đất
xảy ra chấn động mạnh, trời xanh biến sắc đỏ, một sự biến hóa kinh
thiên, chỉ trong nháy mắt đã tỏa khắp tám hướng, bao trùm toàn đất trời
Nam Vực, kể cả những vùng đất xa xôi nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận