Ngã Dục Phong Thiên

Chương 960: Ta cũng đang tìm kiếm ! (2)

- Từ đó về sau vẫn luôn vĩnh hằng, cho dù nó ngã xuống, nhưng đạo trường tồn.
- Nó nói, toàn bộ pháp tắc tồn tại trên thế gian này, truy cứu căn nguyên, chính là do đạo của từng người cường giả đã từng tồn tại ở trong trời đất này ... biến thành!
- Như đạo của một người cho rằng, không trung cần phân chia ngày đêm, vì thế trời cao từ đó về sau xuất hiện luân phiên.
- Sinh mạng có thể tắt, nhưng đạo trường tồn. Người trong một đời, vì cái gì ... vốn chính là sau khi lưu danh muôn đời, lưu lại đạo của mình, hóa thành pháp tắc, không còn tiếc nuối.
- Nó dùng câu trả lời này, mượn đi ở chỗ ta một trong ba miếng yêu tâm tam phẩm.
- Hiện tại, trả lời ta, theo ngươi, cái gì là đạo. Câu hỏi này cho thời gian một nén nhang, không phong miệng.
Mạnh Hạo nghe lời nói của núi Luân Hồi, trong lòng nổi lên gợn sóng. Trả lời của Lý chủ, hắn tán thành, đáp án của Quý chủ, hắn cảm thấy ẩn chứa chân lý.
Nhất là đáp án năm đó của đại yêu Khô Viêm, càng làm cho đầu óc Mạnh Hạo chấn động, như có biển rộng quay cuồng. Câu trả lời đó cũng là một chân tướng.
- Núi Luân Hồi chỉ có thể nhớ kỹ ba cái đáp án này, bởi vì ba cái đáp án này, vốn là toàn bộ giải thích cơ bản cho một chữ đạo này.
Mạnh Hạo trầm mặc.
- Cái gì, là đạo?
Mạnh Hạo tự hỏi, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt. Hắn không nghĩ ra đáp án. Cái chữ đạo này, hắn nghe rất nhiều người nói về nó, nhưng cho đến hiện giờ, cũng chỉ là mò mẫm một chút ít bên ngoài mà thôi.
Lúc Mạnh Hạo trầm mặc, trong màn sương đen, xuất hiện cây Nhiên Hương thứ hai, làn khói cuồn cuộn, bắt đầu cháy.
Tại trong thế giới yên tĩnh, Nhiên Hương chậm rãi ngắn lại, thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng Mạnh Hạo vẫn còn chưa có đáp án, trong mắt hắn càng ngày càng trở nên mờ mịt.
Cho đến khi Nhiên Hương này sắp tới cuối, đã cháy được chín phần, Kha Cửu Tư than nhẹ một tiếng, nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra vẻ đáng tiếc.
Chân linh Dạ trầm mặc, trong lòng cũng thở dài.
- Hắn cuối cùng cũng không phải là người Lý chủ chờ ...
Trong lòng Chỉ Hương có chút phức tạp, nhìn Mạnh Hạo, nhìn Nhiên Hương giờ phút này sắp tắt, lắc đầu.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên chợt lóe, mờ mịt trong đó, phút chốc liền tiêu tan, hắn ngẩng đầu nhìn núi Luân Hồi, chậm rãi mở miệng.
- Ta không biết đáp án là cái gì, tu vi của ta cũng không cho phép ta biết được, cái gì là đạo ...
- Đối với ta mà nói, đạo rất đơn giản, nó là ngôn từ, là lời nói, là mở miệng, bất cứ người nào mở miệng, đều có thể coi là đạo, đạo đưa ra lời nói của nội tâm, đạo đưa ra ngôn từ muốn nói.
- Nó không cần đi minh ngộ, cũng không phải chấp niệm, càng không phải là đường dưới chân. Nó có lẽ là chúng sinh, là thanh âm đầu tiên trong cả trời cao.
- Cái thanh âm này truyền ra, chính là đạo!
Mạnh Hạo thì thào mở miệng, sửa sang lại suy nghĩ của mình, chậm rãi nói ra lý giải của hắn đối với đạo, trong cảnh giới hiện giờ.
Hắn không biết được bản thân nói là đúng hay sai, thậm chí đến lúc này, cho dù Mạnh Hạo có chút không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể không để ý đến, chỉ là nói ra lý giải của mình ở thời điểm hiện tại đối với đạo.
- Mà đồng thời, thanh âm này truyền ra, cũng đại biểu phương hướng!
Mạnh Hạo mở miệng lần nữa. Giờ phút này, Nhiên Hương đã đến cuối, lóe lên vài cái, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
- Trời cao và mặt đất vô tận, là cõi đi về của vạn vật. Mà nhân sinh, giống như một hồi lộ trình, có từng cái lại từng cái phong cảnh, có một lại một con đường.
- Có khi là con đường duy nhất ngươi nhận định, có khi là chấp niệm trong lòng ngươi biến thành, hình thành một con đường...
- Mà đạo, nó là phương hướng. Cái phương hướng này chỉ dẫn ngươi, ở trong sinh mạng, một lần lại một lần lựa chọn, chỉ dẫn ngươi làm như thế nào ở trong rất nhiều con đường ... lựa chọn một đường!
- Nó là sau khi nhân sinh lắng đọng hình thành, là trong năm tháng gột rửa mà ra, là do không ngừng nhận biết với ngoại giới mà xuất hiện, ẩn tàng trong bất cứ thời gian nào, bất luận địa điểm nào, bất kỳ phương nào, bất kể một lần xúc động nào ...
- Đây chính là lý giải của ta với đạo. Nó chỉ dẫn phương hướng cho ta, giúp cho ta càng thêm kiên định đi tiếp. Nó có lẽ cũng không tồn tại, hoặc lại là có ở khắp mọi nơi.
- Mà ta, cũng đang tìm kiếm nó ...
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn về phía núi Luân Hồi.
Núi Luân Hồi trầm mặc, Kha Cửu Tư trầm mặc, chân linh Dạ trầm mặc.
Chỉ Hương, cũng trầm mặc.
Nhiên Hương, tắt!
Núi Luân Hồi bạo phát tiếng nổ vang kịch liệt, như là tán thành đối với Mạnh Hạo. Tiếng gầm rú này quanh quẩn bát phương, khiến thiên địa chấn động, khói đen bốc lên cuồn cuộn. Ngọn lửa trong đó khuếch tán ra bốn phía, khiến cho quang trong không trung, lập tức mãnh liệt tới cực hạn.
Lại tăng thêm một phần.
Trời có mười phần, giờ phút này tam đại yêu sơn, chiếu rọi chín phần.
Toàn bộ trời cao một mảnh sáng ngời, giống như ban ngày, gần như hoàn toàn chiếu rọi hai đại thánh địa ở đệ tam trùng thiên, có thể thấy được rõ ràng từng cọng cây ngọn cỏ, từng lầu các trên đó.
Thậm chí còn có thể nhìn thấy, ở một trong hai thánh địa đó, dựng lên một tòa tháp cao, ở trên có khắc một chữ to.
Quý!
Cái chữ này, ẩn chứa tang thương, phàm nhân nhìn không ra quá nhiều, cho dù là tu sĩ, nếu không nhạy cảm với lực năm tháng, cũng rất khó nhìn ra manh mối. Nhưng khi Mạnh Hạo nhìn thấy, cái chữ này, giống như có sau thánh địa.
Thánh địa có trước trăm triệu năm rồi, sau đó mới có chữ Quý này.
Điều này cũng phù hợp với truyền thuyết Quý chủ. Quý gia vốn không phải họ này, là sau khi đứng đầu sơn hải thứ chín, tự nghĩ ra họ này, vì chữ Quý là ở trên đầu chữ Lý thêm một chữ Thiên.
Cùng lúc đó, từ trên núi Luân Hồi, lại truyền ra thanh âm trong tang thương mang theo âm u lạnh lẽo. Thanh âm này hình như có vẻ cảm thán, từ từ quanh quẩn.
- Đạo là phương hướng ngôn từ trẻ con.
- Lão phu nhớ kỹ đáp án này.
Khi thanh âm này truyền ra, khí tức ẩn chứa sức mạnh thiên địa của núi Luân Hồi, ầm ầm từ trong miệng lửa của ngọn núi này, bạo phát ra. Lực lượng thiên địa này nồng đậm thật giống như hóa thành thực chất, thoạt nhìn không còn là khí tức, mà là giống như thác nước. Quy mô, nếu so với lúc trước thì lớn hơn mấy lần, lao thẳng tới Mạnh Hạo.
Khoảnh khắc tới gần, bao phủ lấy toàn thân Mạnh Hạo, trong lúc ầm ầm hóa thành một cái lốc xoáy thật lớn. Mạnh Hạo ở trong xoáy nước, hít sâu, giống như đại long hút thủy. Lực lượng thiên địa bốn phía, lập tức từ thất khiếu của Mạnh Hạo, từ lỗ chân lông trên toàn thân hắn, nhanh chóng vọt vào, rất nhanh tích lũy ở trong đan điền của Mạnh Hạo, dung nhập vào đạo đài trong đan điền của Mạnh Hạo.
Toàn thân Mạnh Hạo kích động, khi tu vi kéo lên, đạo đài của hắn lập tức hào quang vạn trượng. Cùng lúc đó tám cái Nguyên Anh trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng trong nháy mắt đó, lần lượt bay ra từ trong cơ thể hắn, lơ lửng xung quanh hắn.
Thời điểm tám cái Nguyên Anh xuất hiện, cảnh tượng này, lập tức kinh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận