Ngã Dục Phong Thiên

Chương 972: Khách quý (1)

Đảo mắt đã bảy ngày trôi qua.
Mạnh Hạo vẫn luôn trị thương, nhắm mắt ngồi đó. Vết thương của hắn trong bảy ngày này, từ từ khôi phục được ba thành, chỉ là thân thể còn chưa thể để miếng mỡ đông thoát ra, vẫn còn cần ngưng đọng, nhưng những vết thương, đã từ từ khép miệng.
Mỗi một ngày, trái cây ba bữa, đều do thiếu phụ đó tự mình mang tới, cực kỳ cung kính đối với Mạnh Hạo.
Thậm chí còn đưa tới một ít linh thạch, thỏa mãn bất cứ yêu cầu nào của Mạnh Hạo, chuyện liên quan đến Thiên Hà hải càng là hỏi gì đáp nấy.
Điều này khiến Mạnh Hạo trong quá trình trị thương, cũng hiểu thêm về Thiên Hà hải không ít.
Bảy ngày này, trên Thiên Hà hải sóng yên gió lặng, con thuyền đến từ Trương gia hải ngoại, ở trên mặt biển, vượt gió phá sóng, một mực đi tới. Trừ mấy ngày đầu tiên, người trên thuyền có thêm Mạnh Hạo, mọi người của Trương gia đều hơi căng thẳng ra, cũng không xảy ra một chuyện gì cả.
Nhưng Mạnh Hạo vẫn luôn bế quan không ra, từ từ, những thiếu niên đó cũng đều thả lỏng, khôi phục lại vẻ vui đùa trong quá khứ, thỉnh thoảng lại có tiếng cười vang lên, có vẻ non nớt.
Nhưng ba tu sĩ Trúc Cơ trên thuyền, lại luôn luôn căng thẳng. Bọn họ cũng hiểu cách nghĩ của gia chủ, nhưng lại cảm thấy giống như bảo hổ lột da. Những thiếu niên kia không hiểu nhiều về sự tàn khốc của Tu Chân giới, nhưng ba người bọn họ có thể tu hành đến Trúc Cơ, có thể duy trì hòn đảo của gia tộc ở hải ngoại, đã trải qua biết bao nguy cơ sinh tử. Mà người có thể đi ra từ một lỗ đen quỷ quái, há có thể là kẻ yếu, cho dù bị trọng thương đi nữa, nhưng bảy ngày trước chỉ một cái nhìn của Mạnh Hạo về phía bọn họ, cũng vẫn khiến bọn họ dường như rơi vào trong tử vong lạnh lẽo.
Bọn họ có cảm giác rõ ràng, nếu Mạnh Hạo muốn giết bọn họ, vậy cho dù có trọng thương nặng hơn nữa, cũng có thể trong nháy mắt giết sạch.
- Chuyện này gia chủ... Không khôn ngoan!
Lúc này ba người đó, đứng ở đuôi thuyền, ai nấy cau mày truyền âm với nhau.
- Người này bị trọng thương, rõ ràng là truyền tống bỏ chạy, từ đó xem ra, sau lưng hắn tất có truy binh, chúng ta thu giữ hắn, há không phải tự tìm đường chết!
- Ài, ta cũng có thể hiểu cách nghĩ của gia chủ, lần này chúng ta đi Thánh Đảo, là lần đặt cược cuối cùng của gia tộc, một khi thành công, liền có thể uy hiếp Lưu gia, khiến họ không dám lỗ mãng.
- Chỉ hi vọng Nam Nhi có thể vượt lên, thể hiện tài nghệ trong lần tỉ thí lựa chọn đệ tử Tiêu Dao Tông này.
Ba người nhìn nhau một cái, đều nhẹ thở dài.
Trương gia bọn họ, từ khi vị Lão Tổ mở mang hòn đảo tọa hóa, vẫn như đi trên băng mỏng, cũng không xuất hiện một tu sĩ Kết Đan nào, vì thế chiếm cứ hòn đảo, cũng dần trở thành miếng mồi béo bở trong mắt người khác, cho tới hiện giờ, đã tràn đầy nguy cơ. Trên một hòn đảo ở gần Trương gia bọn họ, Lưu gia đã như hổ rình mồi lúc nào cũng có thể triển khai chém giết.
Vào lúc nguy cơ trước mắt này, gia chủ Trương gia, vị thiếu phụ kia, đã dứt khoát quyết định, mang theo tất cả mọi người, thoạt nhìn thì như bỏ qua hòn đảo, nhưng trên thực tế lại thầm muốn đưa con trai họ đi Tiêu Dao Tông.
Một khi trở thành đệ tử Tiêu Dao Tông, thân phận này, đủ để uy hiếp bốn phương tại hải ngoại, bảo vệ Trương gia ít nhất trăm năm đứng vững.
- Chuyến đi này khó khăn... Trước chưa nói Nam Nhi sau khi lên đảo, có thể bái nhập Tiêu Dao Tông hay không, có thể nổi bật trong kiểm tra hay không, chỉ là trên đường đi, bọn họ đã phải đối mặt với nguy cơ rất lớn.
- Không sai, e là đã lộ chút tin tức, Lưu gia nhất định sẽ không cam lòng... Chỉ hi vọng bọn họ phản ứng chậm một chút, chúng ta đã sớm rời đi, chiếm ưu thế về tốc độ, có thể tránh được bọn họ.
- Trừ Lưu gia ra, còn có rất nhiều hải thú, rồi những tán tu hung tàn trên đường tiến vào khu vực tứ hoàn trong hải vực mênh mông. Con đường này, liệu có thể bình yên...
- Nhưng đây là con đường sống còn duy nhất...
Ba người im lặng, thầm than một tiếng, cũng đa phần hiểu được cách làm của gia chủ, nếu đã như vậy, vậy thực sự cũng không nhất định phải sợ thêm gì nữa.
Nói không cùng... Mời đến một cường giả đang trị thương, lại thực sự có hiệu quả bất ngờ.
Lúc ba người này truyền âm, trên đầu thuyền, gia chủ Trương gia, vị thiếu phụ kia, kéo bàn tay đứa con bên cạnh, nhìn trời biển xa xa, vẻ mặt lo âu bất an không thể che giấu.
- Còn ba ngày đường là có thể tiến vào khu vực tứ hoàn, sau khi thoát khỏi hải ngoại, cũng coi như thoát được Lưu gia rồi...
Trong lòng thiếu phụ thầm nhủ. Lưu gia cho dù không yếu, nhưng cũng chỉ là ở hải ngoại mà thôi, một khi tiến vào tứ hoàn, thì cũng như sâu kiến, trong phân tích của thiếu phụ, chỉ cần đám người mình có thể tiến vào tứ hoàn, rất có khả năng Lưu gia sẽ bỏ qua, không truy kích nữa.
Dù sao khác với đám người mình đã không còn lối thoát, bọn họ sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
- Nam Nhi, con phải nhớ, Tiêu Dao Tông là một tông môn vô cùng để tâm đến bối phận, đến nơi đó, con nhất định không được thất lễ.
Thiếu phụ cúi đầu, nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh, xoa đầu đứa bé.
Đứa bé như hiểu như không, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt thiếu phụ lộ vẻ yêu thương, đang muốn cúi xuống bế lên, đột nhiên tái mặt, ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Đồng thời, ba tu sĩ Trúc Cơ ở đuôi thuyền cũng đều đổi sắc mặt, đồng thời nhìn về mặt biển sau lưng.
Chỉ thấy một con thuyền màu đen đang lao về phía bọn họ với tốc độ cực nhanh, trên con thuyền có lá cờ tung bay, trên đó có viết một chữ rất rõ ràng.
Lưu!
Chính là con thuyền của Lưu gia hải ngoại, bọn họ đuổi theo mấy ngày, cuối cùng cũng đuổi tới. Trên đầu thuyền, có bốn người đứng đó, trong đó ba người thái độ cung kính, làm nổi bật lên một lão giả đứng giữa.
Lão giả này vẻ mặt cao ngạo, đôi mắt như điện, chắp tay sau lưng đứng đó, bộ trường bào tung bay trong gió, mái tóc bạc trắng khiến thoạt nhìn vô cùng bất phàm.
Trên người lão, tu vi Kết Đan sơ kỳ hoàn toàn bộc lộ, cũng chính vì thế, mới khiến cho con thuyền của Lưu gia hoàn toàn nhanh hơn Trương gia, mấy ngày đã đuổi kịp.
Khoảnh khắc nhìn thấy lão giả này, sắc mặt thiếu phụ lập tức không còn giọt máu nào, hoàn toàn tái nhợt, hít thở gấp gáp, giữ chặt lấy đứa bé bên cạnh.
Ba tu sĩ Trúc Cơ của Trương gia, cũng lập tức căng thẳng, sắc mặt tái mét, trong mắt có vẻ tuyệt vọng.
- Lưu gia... Lão Tổ!
Con thuyền của Lưu gia càng lúc càng gần, Lão Tổ và ba người trên thuyền càng lúc càng rõ ràng, còn có bảy tám tộc nhân Ngưng Khí, cũng đều đi ra, đứng ở đầu thuyền, vẻ mặt châm chọc.
- Trương Văn Phương, vội vã chạy trốn, ngay cả hòn đảo của gia tộc ngươi cũng bỏ qua, là muốn đi đâu đó?
Một người đàn ông trung niên bên cạnh Lão Tổ Lưu gia cười nói.
- Vãn bối bái kiến Lưu tiền bối. Tiền bối, chúng tôi đã bỏ qua hòn đảo, chỉ muốn đưa tộc nhân rời đi, hai nhà chúng ta từng qua lại nhiều thế hệ, lẽ nào một con đường sống cũng không thể dành cho chúng ta sao?
Thiếu phụ hít sâu một hơi, đi tới đuôi thuyền, tu sĩ Trương gia đều đã đứng đó, ai nấy vẻ mặt bi phẫn tới cực điểm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận