Ngân Hồ
Chương 40: Món nợ phải trả. (2)
Mở hòm, bên trong toàn là sách, lấy một cuốn đọc qua, lẩm bẩm:” Bảo người ta tới lần nữa, vậy mà chỉ có ít sách nát, không cho ít vàng bạc châu báu.”
Có điều trong những thư tịch đó có đầy chủ thích, hiếm có nhất là có chú thích lại còn là sách chia câu.
Cái gọi là nhà thi thư truyền gia chính là dựa vào sách có chú thích này đây.
Thử nhấc lên, cái rương không nhúc nhích tí nào, Thiết Tâm Nguyên tức mình đá một phát, chợt nghĩ ra gì đó quát:” Người đâu, giúp ta mang sách về.”
Quả nhiên có hai phó dịch áo xanh xuất hiện như ma, con hồ ly nhát cáy vèo một cái chui vào háng Thiết Tâm Nguyên, cảnh giác nhìn hai phó dịch.
“ Mang tới cửa nhà ta rồi bỏ xuống.”
Hai phó dịch không nói một lời hợp lực nhấc cái rương theo Thiết Tâm Nguyên tới tiền môn, trước cửa có chiếc xưa ngựa mui che, đặt ngay lên xe, hồ ly nhảy lên, chẳng mấy chốc xe ngựa lên đường.
Thiết Tâm Nguyên không vén rèm xe ra nhìn, chỉ dương tai lên nghe, cuối cùng thất vọng, vén rèm lên, hiệu bánh canh Thất ca ở trước mắt.
Hai phó dịch không thấy đâu nữa.
Vương Nhu Hoa chẳng hiểu làm sao nhi tử ra ngoài đi một vòng lại ngồi xe ngựa trở về, vội vàng đi tới:” Con đi đâu thế?”
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên không đem sự ảo diệu trong đó ra nói, chỉ xe ngựa:” Con gặp một kẻ ngốc, nhất định muốn tặng con một cái xe ngựa, trong xe còn có một rương sách và một bạch ngọc khuê, có vẻ đắt tiền.”
“ Con tưởng mẹ là trẻ lên ba à?” Vương Nhu Hoa chui ngay vào xe ngựa, nhìn thấy bạch ngọc khuê, răng nghiến lại kêu kin kít, cầm lấy đập mạnh vào càng xe, bạch ngọc khuê tức thì vỡ tan tành.
Thiết Tân Nguyên há mồm cười nhìn mẹ trút giận, chẳng để ý tới giá trị của bạch ngọc.
Đập vỡ bạch ngọc khuê rồi, Vương Nhu Hoa nguôi giận không ít, mở rương ra nhìn sách bên trong, hậm hực nói:” May cho ông ta.”
“ Mẹ, bây giờ chỉ có nhi tử của mẹ là kẻ ngốc thôi.”
“ Ông ta mới là kẻ ngốc.” Vương Nhu Hoa xoa đầu nhi tử:” Năm xưa chính cái tên tự xưng đọc Dịch Kinh tới đại thành này đoán mệnh cho mẹ, nói mẹ cả đời không con, ở lại nhà ai nhà đó gặp họa.”
Thiết Tâm Nguyên kinh hãi:” Mẹ, con có phải do mẹ sinh ra không thế?”
Nét u sầu trên mặt Vương Nhu Hoa tan đi, nâng mặt Thiết Tâm Nguyên cười hạnh phúc:” Con là bảo bối từ trong ruột mẹ bò ra.”
“ Nếu đã thế thì tên đó đánh rắm rồi, mẹ đừng để ý.”
“ Tất nhiên là đánh rắm, rắm chó, nực cười cho Vương Tam Hòe còn lấy bạch ngọc khuê ra làm thù lao cho ông ta.”
Thiết Tâm Nguyên quyết định sau này không tìm hiểu quá khứ của mẹ nữa, tìm hiểu một lần, mẹ thương tâm một lần, làm thế không phải đạo làm con.
Cho rằng dựa vào trí tuệ hơn người cùng ứng đối khéo léo là có được thiện cảm của Hạ Tủng, giờ xem ra chỉ là mơ tưởng một chiều.
Nếu như không phải mẹ mình là tôn nữ của Vương Đán thì đoán chừng mình chẳng tới gần được Hạ Tủng, nói gì tới bái sư, thật ngây thơ.
Chuyện tuệ nhãn biết ngọc xảy ra với tỉ lệ quá thấp, nên chỉ cần xảy ra một lần được người ta nhớ mãi không quên.
Kỳ thực bây giờ Thiết Tâm Nguyên rất coi thường bản thân, sau sự kiện Ngưu Nhị làm y hiểu một đạo lý, mùa xuân trăm hoa đua nở, hoa đuôi chó cũng có quyền được nở.
Còn về phần nó nở thành cái bộ dạng gì thì cũng liên quan chó gì tới mẫu đơn.
Nghĩ tới an bài của Hạ Tủng lại nổi giận, nếu như ông ta vẫn mặc áo rách, mình chưa chắc từ chối làm học sinh ông ta, nhưng ông ta lại mặc triều phục ngồi trên giường gấm, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ làm Thiết Tâm Nguyên buồn nôn.
Ý tứ của ông ta rõ ràng rồi, trước khi bái sư phải lập nên quy củ, mà quy củ này không phải do ông ta định ra, mà là thứ từ tam cương ngũ thương, dưới sự ước thúc của đống quy củ đó, sau này mình còn quái gì tự do nữa.
Kiếp trước đã làm nô lệ của kim tiền rồi, chẳng lẽ lại vì địa vị và kim tiền mà đáp cả kiếp này vào?
Vương Nhu Hoa nhìn nhi tử ra sức lau bàn, nhưng đứa bé này lau mãi một cái bàn, lau tới không còn chút bụi nào mà vẫn cứ tiếp tục lau, ôi đứa bé này, quá thông tuệ chưa chắc đã phải là phúc phận, còn nhỏ mà đã nhiều tâm sự như vậy.
“ Chưởng quầy, cho một ít xương được không? Thủy Châu Nhi cả ngày không có gì ăn rồi, nó còn bé không chịu được cứ khóc suốt …”
Một giọng nói rụt rè lí nhí kéo Thiết Tâm Nguyên trở lại hiện thực, ngẩng đầu lên thấy là đứa ăn mày xin mình miếng vải che mặt cho Ngưu Nhị hôm nọ, đầu thò một nửa vào hiệu, nhìn tư thế là biết sẵn sàng bỏ chạy.
Bộ dạng của nó rất thảm, không nói tới thứ rách rưới dơ hầy khoác lên người tạm gọi là quần áo, mặt sưng mũi tím, ống quần rách một mảng lớn lộ ra vết thương chẳng băng bó, nhìn là biết bị ăn đòn rồi. Ăn mày trong thành Đông Kinh có ý thức địa bàn rất mạnh, ăn mày ở Đông đại nhai tuyệt đối Tây đại nhai ăn xin, nếu như vượt giới tuyến nhẹ thì một trận đòn, nặng thì xuống cống tìm xác.
Đông Kinh không phải không có mẫn cô viện, nhưng nơi đó nếu có thể không vào thì đừng vào, nhất là những đứa bé xinh xắn.
Nếu là nữ hài tử thì sẽ bị giao cho lão bảo tử thanh lâu nuôi dưỡng, còn nam hài tử thì vào long dương viện hoặc may mắn hơn thành tiểu thư đồng cho nhà phú quý.
Những đứa xấu xí quá mức hoặc là tàn tật thì bị người của Cái Bang lấy đi, vì chúng dễ khơi lên sự thương xót của người khác, tất nhiên vì để tăng thêm sự thương xót, bọn chúng không ngại biến đứa bé thành càng khiến người ta thương xót hơn.
Còn những đứa bình thường mà không ai cần thì bỏ mặc tự sinh tự diệt.
Đó là thực tế ở mẫn cô viện, về phần dưỡng lão viện Đại Tống được lịch sử tán tụng nghìn năm, hay cô lão viện, phúc điền viện, có cái nào vén màn lên không hắc ám trùng trùng, đẫm máu và nước mắt?
Mỗi ngày đều có thể thấy một đám ông lão bà lão quét phố, có công việc như vậy là không tệ, ít ra còn có cơ hội xin ít cháo loãng ở các cửa hiệu gần đó mà húp.
Thiết Tâm Nguyên từng nhìn thấy những người già khệ nệ tới từng nhà lấy thùng phân, ai đi qua cũng bịt mũi tránh cho xa ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận