Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1009: Linh cảm

- Ngược lại hành động của nó ngày càng nhanh nhẹn, thân thể góc cạnh lúc ban đầu, giờ trở nên trơn tròn, màu xám bên ngoài bắt đầu xuất hiện màu sắc.
- Tôi có một linh cảm.
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ biến thành nó, và nó sẽ thay thế tôi.
- Cho nên…
Hắc Thánh Tử giơ bàn tay của mình lên, điềm tĩnh nói:
- Tôi đã tự móc trái tim của tôi ra.
Bạch Hạo Chính híp mắt lại nói:
- Vậy là con quái vật đó chết rồi?
- Ừ.
Hắc Thánh Tử gật đầu nói:
- Nó ngã xuống đất, lập tức bị phai màu, trở thành đống bê tông mô đất thuần chất bình thường.
- Vài phút sau, nó lại tan chảy thành vật thể giống như ngọn nến, thẩm thấu vào thảm trải sàn và biến mất.
- Nhưng tôi không muốn vi phạm nội dung của giấy ghi chú, nên đã đứng ở ống nhòm ngoài cửa xem, cho đến khi giới nghiêm đi đêm kết thúc.
Bạch Hạo Chính im lặng một lúc:
- Lúc quái vật tan chảy là khoảng mấy giờ?
- Khoảng 0 giờ 02 phút, sao vậy.
- Không có gì.
Bạch Hạo Chính lắc đầu, nhìn về phía Mục Ẩn Chi Quỷ.
Sau đó hắn tỏ ra kiêu hãnh, lấy tờ giấy ghi chú từ túi ra, trên đó ghi rằng "xin hãy đi ngủ."
Mục Ẩn Chi Quỷ mới bắt đầu nói, hắn phát hiện ra tờ giấy này ở đằng sau chiếc áo vào lúc 0 giờ 14 phút.
Giấy ghi chú chỉ ghi xin hãy đi ngủ, không có chỉ định chỗ ngủ ở đâu.
Nhưng vì sự an toàn, hắn vẫn về lại phòng ngủ của mình.
Sau khi bố trí vị trí phòng thủ, chuẩn bị sẵn sàng phòng vệ, hắn mới nhắm mắt đi ngủ.
Theo những lời của Mục Ẩn Chi Quỷ, hắn ta có kỹ năng giấc ngủ cưỡng chế, hắn có thể vào giấc chỉ trong chốc lát.
Trong mơ, hắn ta nhận ra bản thân đang đứng trên cây cầu vòm làm bằng đá, xung quanh sương mù dày đặc, hắn không thể sử dụng siêu năng lực người chơi, và trở thành người bình thường như ban đầu.
Trong lúc mù tịt, hắn ta mập mờ nhìn thấy một bóng người đang cầm chiếc dù, cách cây cầu không xa.
Hắn ta nhìn không rõ chiều cao, ngoại hình, quần áo, và thậm chí không biệt được giới tính của người đó.
Lúc đó Mục Ẩn Chi Quỷ chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, đầu óc ngập tràn sự sợ hãi khó tả.
Hắn liều mạng muốn bỏ chạy, nhưng căn bản không thể nào cử động được.
Bạch Hạo Chính nhíu mày truy hỏi:
- Bóng người đó đã làm gì cậu?
- Không làm gì cả.
Ánh mắt của Mục Ẩn Chi Quỷ trở nên lạnh nhạt, chậm rãi nói:
- Lúc mà tôi tỉnh dậy là 7 giờ 07 phút, nguyên đêm không có chuyện gì xảy ra cả, vòng tròn ma thuật được tôi đặt trên giường để phòng ngự cũng không hề kích hoạt.
- Không làm gì cả...
Bạch Hạo Chính suy tính một hồi, không biết trong đầu đang suy ngẫm cái gì.
Sau đó, mọi người cũng kể lại những gì bản thân đã trải qua của ngày hôm qua.
Tối qua Bob nhận được giấy ghi chú vào lúc 0 giờ 12 phút, ghi là hãy nằm trong bồn tắm.
Hắn ta làm theo chỉ dẫn, đi vào nhà vệ sinh, nằm trong bồn tắm, kết quả là trong bồn rõ ràng không có nước nhưng hắn lại cảm nhận qua làn da, rằng nước đang dìm lấy hắn.
Một lát sau, Bob đã bị lượng nước vô hình đó ngập mất.
Trong lúc hắn ta không biết phải làm sao, thì hắn đột nhiên bị tước đi năm giác quan, thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác, xúc giác, không cảm nhận được cái nào cả.
Hắn ta dường như đang ở trong một không gian tối tăm rộng lớn không trọng lực, một mình cô đơn trôi nổi.
Hắn ta không biết bản thân ở đây được bao lâu rồi, vì không cảm nhận được nhịp đập của mạch máu, nên hắn chỉ có thể đếm số để xác định thời gian.
Nhưng sau khi đếm số hơn ba mươi ngàn, hắn ta tuyệt vọng vì khi năm giác quan bị tước mất bản thân đã không trong trạng thái thức tỉnh, giờ này đã vượt xa so với thời gian kết thúc giới nghiêm đi đêm 7 giờ 07 phút.
Bob muốn vùng vẫy, nhưng lại không dám.
Hắn ta hoàn toàn không hiểu rõ tình trạng bây giờ của bản thân, nếu tự ý vùng vẫy, rất có thể sẽ rơi ra khỏi bồn tắm, vi phạm nội dung của giấy ghi chú, dẫn đến tử vong.
Cuối cùng, khi đếm tới con số một trăm lẻ bảy nghìn sáu trăm bảy mươi ba nghìn. năm giác quan của hắn hồi phục lại, hắn nhìn đồng hồ là 7 giờ 07 phút.
Trong bồn tắm, hắn ta nhận thức về thời gian chậm gấp bốn lần.
Bob nói xong, ánh mắt mọi người đi tới trên người Danfi.
Người chơi da đen gầy gò này sắc mặt u ám, biểu tình âm trầm, tay cầm lưỡi đao sắc bén, toàn thân tản mát ra một cỗ hung ác sát khí người lạ không tiến vào.
Khi Lý Ngang chưa đến, Danfi đã nói với những người chơi khác về cái chết của đệ đệ Kaffee.
Rạng sáng nay, sau khi nhìn thấy tấm ghi chú trên cửa sổ phòng 1008, hắn ngay lập tức vội vã ra khỏi cửa, đi ra hành lang, tìm kiếm lão già áo đỏ và đại ca của mình.
Sau khi chạy một vòng quanh hành lang không tìm thấy,
Hắn đi xuống lầu gõ cửa phòng Bob tầng chín, nhưng mà không có phản ứng gì.
Danfi không biết Bob cố ý không mở cửa hay đã rơi vào tình huống dị thường, không thể thoát thân.
Đành phải ngừng gõ cửa, trở về tầng mười, một mình tìm kiếm.
Hắn dùng đạo cụ trên người mở khóa, mở cửa các phòng trên lầu mười, cẩn thận lục soát.
Nhà ở hành khách, phòng phân phối điện, phòng nhân viên khách sạn, thang máy, trần nhà trong thang máy.
Lão già áo đỏ kia cùng đệ đệ của hắn giống như là nhân gian bốc hơi, hoàn toàn không tìm được bất kỳ dấu vết nào.
Thậm chí ngay cả vết máu ở cuối hành lang, khi Danfi lần thứ hai đi qua kiểm tra, cũng đã biến mất không thấy.
Danfi càng ngày càng tuyệt vọng lang thang không mục đích ở lầu mười, lầu mười một, trong tay cầm chiến phủ, quyết định cùng bất kỳ dị loại khác nào xuất hiện trong tầm mắt liều mạng tranh đấu.
Thật không may, không gặp phải.
Mãi đến 7 giờ 07 phút, là giờ giới nghiêm kết thúc, hắn mới xuống lầu, dựa theo người chơi đã thương lượng trước đó, cùng mọi người hòa giải.
Ta e là Kaffee đã đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận