Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1012: Cổ họng

Bạch Hạo Chính đeo đôi găng tay màu trắng, bắt đầu dùng năng lực niệm, bay lên lơ lửng, đưa tay xoa nhẹ chỗ lõm trên trần nhà, dùng một chút sức lực, không ngờ móc ra một miếng bụi bặm nhỏ trên tường.
- Ừm?
Bạch Hạo Chính hơi bất ngờ.
Trước đó họ từng thí nghiệm, vật liệu của khách sạn cực kỳ kiên cố, cho dù người chơi có dùng hết toàn bộ sức lực cũng chưa chắc có thể để lại vết tích nào.
Hắn ta lại đào thêm một chút nữa, cho đến khi ngón tay lờ mờ chạm tới thép, mới dừng hành động lại.
- Kỳ lạ…
Bạch Hạo Chính bay xuống từ không trung, nhíu mày suy nghĩ một lúc, lại đi tới chỗ khác của căn phòng tiếp tục đào một lúc.
Có một chất lỏng xanh dương lay động trong Đầu Bể Cá Omega:
- Cậu phát hiện ra cái gì chưa?
Bạch Hạo Chính lắc đầu, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Tạm thời chỉ phát hiện một chỗ bé xíu trên trần nhà của phòng 1008, mềm mại bất thường, có thể lột ra.
Hắn ta xoay người lại, nhìn Danfi:
- Có phải tối qua trước lúc 0 giờ 12 phút cậu nghe thấy tiếng gõ trên sàn không?
- Đúng vậy.
Danfi gật đầu và nói:
- Khoảng 0 giờ 09 phút, chỗ lõm dưới sàn ở phòng khách của tôi phát ra tiếng gõ tạo thành móc code.
- Phòng 1108 và 1008 có thể đã bị đột nhập, ở đó không còn là chỗ an toàn, tốt nhất là tối nay cậu đừng ở phòng 1008 nữa, cậu chuyển qua phòng 1109 hoặc 1107 đều được.
Bạch Hạo Chính nói xong im lặng một hồi, xoay người đi ra khỏi phòng 1008, đi tới cuối hành lang tầng mười, ngồi thõm xuống đưa tay chạm nhẹ vào tấm thảm trải sàn nằm dưới tranh sơn dầu.
- Chỗ này chắc là nơi cuối cùng mà lão già áo đỏ xuất hiện.
- Khác với trong phòng ở chỗ, vết máu trên thảm trải sàn đã biến mất không còn nữa, không tìm thấy dấu vết nào sót lại.
Bạch Hạo Chính dùng ngón tay đã đeo găng tay màu trắng, xoa nhẹ sợi vải của thảm, hạ giọng nói:
- Tính chất lý hóa của thảm không hề xảy ra biến đổi, số lượng bụi bặm của thảm tương tự như các tấm thảm của tầng khác.
- Ơ… vậy chẳng phải là các hành lang tầng lầu và căn phòng, đúng thực là có một vài sự khác biệt nhất định…
Hắn ta suy nghĩ một lúc, lại đứng lên đi tới phòng 1108 thăm dò, nhưng tiếc rằng hắn ta không tìm thấy vật gì giá trị cả.
Thời gian một ngày tiếp theo, tất cả người chơi đoàn kết với nhau, lần lượt tìm kiếm từ tầng ba đến tầng bảy của khách sạn Dolphin.
Không ai muốn ăn những thức ăn được làm ra ở khu vực ăn uống.
Nhưng vì sự an toàn, tất cả người chơi vẫn đóng gói và đốt bỏ toàn bộ thức ăn được làm ra ở khu vực ăn uống, vì những thức ăn này có thể sẽ bị phá hủy.
Đến 7 giờ tối, ánh sáng ngoài cửa sổ một lần nữa lại tối đi.
Người chơi kết thúc tìm kiếm, về lại tầng mười, đóng hết các cánh cửa được Danfi mở ra lại từ đầu.
Sau đó làm cho các cánh cửa của mỗi tầng lầu vững chắc thêm. Omega hiểu được ý của Lý Ngang là "hành động mở cửa là cơ chế xúi giục".
Cảm thấy dị thường tồn tại giữa các căn phòng, có thể sẽ mở các cánh cửa phòng còn lại của một trong các tầng lầu, gây ra cấm kỵ.
Đợi đến 11 giờ tối, người chơi hãy làm cho các cánh cửa vững chắc, sau đó về với tầng lầu của mình, đợi đến 12 giờ.
Không biết tối nay lại có bao nhiêu người phải hy sinh nữa…
Bây giờ là… mười giờ năm mươi phút.
Lý Ngang ngồi ngay ngắn trên ghế của phòng khách, trên tay đang xoay cây bút máy được hắn ta làm ra bằng thuật luyện kim.
Caffey cư trú trên lầu mười, lúc thời gian giới nghiêm mới bắt đầu thì hắn ta bị dị thường tập kích, chết không minh bạch.
Cho tới bây giờ người chơi vẫn chưa biết bản thân họ đã phạm phải điều cấm kỵ gì, khiến cho họ bị kết liễu nhanh như thế.
Và cũng chưa hiểu tấm ghi chú trong phòng của hắn ta, rốt cuộc là do khách sạn làm mới hay là do lão già áo đỏ để lại hoặc bóp méo.
Cái chết của Caffey, không chỉ khiến cho huynh trưởng Danfi và các anh em Bob đau buồn, mà còn làm các người chơi khác thố tử hồ bi.
Để giữ sự sống cho các người chơi, các người chơi đều đồng ý rằng trong thời gian giới nghiêm, phải sử dụng bút và giấy được Lý Ngang đưa cho, ghi lại hết những sự việc xảy ra ở căn phòng.
Làm vậy cho dù có bị dị thường tập kích mà chết, thì dựa vào những thông tin để lại đều có thể giúp đỡ cho những người chơi khác.
Dựa vào kinh nghiệm xoay bút ở lớp trong nhiều năm qua và một tố chất cơ thể vượt xa người bình thường, Lý Ngang xoay chuyển cây bút máy trên tay nhanh như cánh quạt máy bay trực thăng.
Trong căn phòng cửa sổ đóng chặt ngộp ngạt, một cơn gió thổi qua thoang thoảng.
- Chán quá đi.
Lý Ngang ngồi bắt chéo chân thở dài, nhiệm vụ lần này bắt buộc người chơi mỗi người phải tự cách ly, Sài đại tiểu thư cũng không ở bên cạnh.
Xung quanh không một ai để nói chuyện.
Hắn ta ngửa ra ghế, dùng hai chân ghế sau chống đỡ cân bằng, ngước đầu nhìn lên trần nhà phòng khách sạn.
Lúc trước hắn ta cũng ở qua loại khách sạn này, hồi đó hắn ta từng nhận công việc trinh thám bán thời gian, giúp một vị khách thu thập bằng chứng người yêu ngoại tình.
Lý Ngang ẩn núp trong khách sạn hai ngày, chụp đủ những tấm hình.
Lúc vị khách đó nhìn thấy bằng chứng vô cùng đau buồn, có ý muốn tự tử.
Lý Ngang đành phải an ủi cậu ta, tuy rằng người yêu cậu ta ngoại tình, nhưng ở sâu trong lòng cậu ta vẫn rất yêu cô ta.
Suy cho cùng, người yêu cậu ta đến khách sạn vào ngày nghỉ lễ.
Ký ức chợt hiện lên trong đầu , Lý Ngang thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
- Không biết bây giờ mọi người thế nào…
Phòng 0108, trong phòng của Omega chất đầy dụng cụ thí nghiệm hoá học phức tạp.
Đang vẽ về tiêu chí đầu lâu phun ra ngọn lửa xanh lục làm bằng rượu cồn, dây kẽm gai đốt qua cốc chịu nóng, làm cho chất lỏng màu đỏ tươi trong cốc sôi sùng sục, toát ra khí bọt, không ngừng phát ra tiếng "ục ục ục".
Chất lỏng màu đỏ tươi bốc hơi hình thành sương mù, dùng phễu thủy tinh thu thập, đi theo ống cao su, dẫn tới một trang thiết bị phức tạp khác.
Trải qua áp súc, hoá lỏng, chưng cất, kết tinh, hong khô, làm tan, trải qua mười mấy bước.
Cuối cùng làm thành một loại giọt bắn lấp lánh màu xanh lam, nhiễu vô trong lỗ mũ bảo hiểm của Omega đang ngồi dưới sàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận