Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1013: Bức tranh

Ngay cả nhà phân tích tình báo Bạch Hạo Chính của Cục Đặc Sự cũng không hề biết người chơi thần bí này chính là thành viên liên minh của nhà khoa học ác ma.
Khác với Dịch Y, người mà sau này mới gia nhập nhân sĩ liên ngành.
Omega là một thành viên của nhóm ác ma liên minh khoa học cốt lõi, những kỹ năng mà hắn nắm bắt, có khả năng chưng cất làm tan linh hồn của sinh vật, biến nó thành một chất lỏng có năng lượng thuần khiết.
Năng lượng của chất lỏng này có nồng độ rất cao, tượng tự như lọ thuốc ma lực mạnh nhất, không có tác dụng phụ.
Chỉ cần uống một ngụm, là có thể đánh với mười năm người chơi hệ pháp sư bật một trăm phần trăm hoả lực, có thể liên tiếp thi pháp một tiếng đồng.
Còn Omega thì để cơ thể ngâm trực tiếp với thuốc ma lực này.
Để ma lực cường hoá năng lượng của hắn ta liên tiếp không ngừng, hắn say đắm, hưởng thụ sự sảng khoái do năng lượng mang lại.
Nhưng tương tự như loại ma dược linh hồn này, từ từ ổn áp xói mòn cơ thể hắn ta.
Ngay cả bản thân hắn cũng không muốn thấy gương mặt dưới bể cá của hắn rốt cuộc đã biến thành hình dạng đáng sợ thế nào.
Điều đó không quan trọng.
Omega ngồi dậy từ dưới đất, dùng đôi bàn tay đã đeo sẵn găng tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu mũ bảo hộ, khép lại lỗ trên đỉnh đầu của mũ.
- Chỉ cần tiếp tục sống sót, chỉ cần ngày càng trở nên mạnh hơn.
Ngoại hình của loài người không quan trọng, thần linh sẽ để tâm tới ánh mắt nhìn nhận bản thân của loài người sao?
- Chỉ cần được, sống sót…
Tích tắc, tích tắc.
Trên tường căn phòng, kim giây đồng hồ xoay chuyển ổn định.
Cách giờ giới nghiêm chỉ còn một phút.
Omega yên lặng dọn dẹp các dụng cụ thí nghiệm trong phòng, tới phòng khách lấy giấy và bút, sau đó ngồi xuống ghế.
Hắn rất hưng phấn, không biết lần này khách sạn sẽ kiểm tra hắn điều gì.
[Đừng nhìn lên].
Trong phòng 0308, Liễu Vô Đãi lấy tấm ghi chú đột ngột xuất hiện từ trên tường xuống, quan sát một lúc, sau đó cô ta cất vào túi.
Cô ta kéo dây cung của cung ngắn làm bằng gỗ, một mũi tên hẹp có thân hình trong suốt nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt.
Cô ấy có thể cảm ứng rằng, tại thời điểm cập nhật ghi chú, có một vài chỗ trong căn phòng 0308, xảy ra những thay đổi đáng kể.
Trần nhà vốn dĩ bình thường thì đột nhiên xuất hiện một lực hút vô hình, ánh đèn vô cớ trở nên tối tăm gấp mấy lần, sự nhận thức của Liễu Vô Đãi đối với hoàn cảnh xung quanh bị làm cho cực kỳ suy yếu.
Cảm giác này cứ như là…
Như là rơi xuống hồ nước tối u, sự lạnh lẽo của nước và sự ngộp thở đau đớn ăn mòn cả cơ thể, khiến cô ta cấp bách muốn bơi lên mặt hồ, hít thở thật nhiều không khí.
Soạt.
Trên đỉnh đầu phát ra tiếng xé giấy.
Một đống vật thể màu đen đổ từ trần nhà xuống, đúng lúc rơi vào đầu mũi của Liễu Vô Đãi.
Đó là tóc.
Tóc màu đen.
Đừng mà, đừng mà...
Tầng mười một, trong căn phòng 1172, Danfi, người mà đang cầm chiếc rìu Obsidian màu đen, đang thăm dò xung quanh căn phòng thật kĩ càng.
Căn phòng 1108 của ban đầu, vì nguyên nhân chỗ lõm trên đất, nên đã bị các người chơi xác định là nơi không an toàn, Danfi đành phải từ phòng 1108 của hành lang bên trái dọn qua phòng 1172 của hành lang khác.
Chỗ này đối diện với thang máy của hành lang bên phải, nếu có xảy ra sự kiện dị thường, hắn vẫn có thể đi thang máy rời khỏi đó.
Danfi đã tìm kiếm thật kĩ càng một vòng căn phòng, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hắn ta không thấy có sự tồn tại nào của ghi chú.
Cho dù trên hướng dẫn cư trú không có nói cụ thể thời gian cập nhật, nhưng nhìn sự trải nghiệm của mọi người cho thấy, thường ngày sẽ cập nhật sớm hơn giờ này.
Có thể tối nay hắn sẽ không thấy ghi chú nào cả.
Danfi ngồi lên ghế sofa đơn, tiện tay để chiếc rìu Obsidian nặng nhọc lên trên đầu gối, ngước đầu nhìn lên trần nhà màu nâu gạo.
Lúc ban ngày, ngươi chơi đều bàn luận về nguyên nhân cái chết của Caffey, mỗi người nói một kiểu, không có sự kết luận.
Nhưng Danfi lờ mờ cảm thấy lời của người chơi Lý Nhật Thăng nói có vẻ đúng.
Hắn ta vi phạm nội dung ghi chú, hắn rời khỏi căn phòng của mình trước, sau đó rời Caffey đi, người mà đã tạm biệt với hắn ta, nên mới gây nên cái chết của đệ đệ.
Rõ ràng đã nói trước là phải sống sót cùng nhau.
Danfi hít một hơi thật sâu, vừa mới thở ra một tý hơi thì hắn cảm thấy trong cổ họng hơi khó chịu.
Hình như có vật gì đó mắc kẹt trong họng.
- Khụ! Khụ khụ!
Danfi mở banh con mắt thật lớn, chuẩn bị ho ra thật mạnh.
Hắn ta một tay giữ cổ họng mình lại, một tay đưa vào miệng, cố gắng mày mò.
Cuối cùng, hai ngón tay đã chạm vào vật gì đó, hắn từ từ móc nó ra từ cổ họng.
Đó chính là một tấm giấy ghi chú màu vàng dính đầy nước bọt.
Phòng 0508.
Đây là...
Lý Ngang tiến lên phía trước, cầm lấy tờ giấy ghi chú màu vàng dán trước màn hình ti vi đang trong trạng thái tắt.
Chữ viết bên trên mờ và lộn xộn, tựa như được viết bởi một người đang trong trạng thái vô cùng khẩn trương hốt hoảng.
[Cẩn thận những bức tranh kia.].
- Bức tranh?
Lý Ngang nhướng mày, quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Phòng 0508 là nơi trưng bày bốn bức tranh.
Một bức vẽ một bà lão mặc áo đen đang dạy đám trẻ đọc sách.
Một bức vẽ chiếc thuyền buồm đi trong giông bão.
Một bức vẽ một đám quý tộc nước Anh ngồi trên lưng ngựa, dẫn chó săn đi săn trong rừng.
Bức còn lại vẽ một thiếu nữ mặc váy dài ngồi trên ghế, dùng quạt che nửa mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận