Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1017: Điện thoại

Cho dù tháo tai nghe ra rồi cũng phải mất thêm mười mấy hai mươi phút mới có thể mất đi tác dụng phụ.
Nhưng nếu tách riêng thời gian cooldown ra thì mỗi lần chỉ cần đeo một phút rồi lấy xuống, cứ một lúc lại đeo thì có thể trừ bỏ hoàn toàn tác dụng phụ.
Danfi yếu ớt thở dài, nhận mệnh đeo tai nghe hình tai mèo màu cam lên, bắt đầu quá trình chờ đợi dài đằng đẵng.
0 giờ 30 phút.
1 giờ.
2 giờ.
Danfi tháo tai nghe ra, thở phào một hơi, để tai nghe hình mèo làm dịu tác dụng phụ.
Cả người anh ta mọc đầy lông mèo, mắt hiện lên tơ máu, bộ dáng uể oải suy sụp.
Từ khi tiến vào kịch bản tới nay anh ta chưa từng được hưởng cảm giác ngủ như thế nào, toàn bộ đều phải dựa vào thuốc làm cho não bộ tỉnh táo để cố gắng chống đỡ, còn phải chịu đựng thêm nỗi đau mất em trai.
Trong tay anh ta là tờ giấy ghi chú và cây bút, kỹ càng tỉ mỉ viết những chuyện đã phát sinh trong gian phòng 1172.
Nội dung bao gồm thời gian xuất hiện, cách bản thân xử lý, sự thay đổi của tâm sinh lý trong lúc chờ đợi dị biến.
Trong kịch bản quỷ dị kiểu này, bất kỳ thông tin nào cũng đều phải chú ý thu thập.
Viết thông tin xuống là vì người khác, cũng vì chính bản thân mình. Nếu đêm nay may mắn sống sót thì những người chơi khác có thể dựa vào thông tin trên giấy ghi chú để phân tích.
Có lẽ sẽ giải mã được một số quy tắc trong khách sạn, giúp mọi người có thêm cơ hội sống sót.
Mất một lúc sau Danfi mới đeo tai nghe lên, lông mèo trên người mới vừa rụng đi đã mọc ra lại ngay lập tức.
Bíp bíp...
Tiếng chuông điện thoại vô cùng nhỏ truyền tới.
Danfi giật mình, lập tức lấy lại tinh thần từ trong trạng thái thất thần, nín thở ngưng thần, nghiêng tai lắng nghe cho kĩ.
Tiếng điện thoại vang lên... Từ hành lang!
Nhịp tim của Danfi chậm lại một nhịp, anh ta kề sát người vào cánh cửa, mắt nhìn trộm qua mắt mèo.
Ở buồng thang máy giữa hành lang, màn hình điện thoại bàn đang lóe lên tia sáng màu cam.
Bíp bíp...
Điện thoại bàn lại chấn động.
Trên màn hình chậm rãi xuất hiện một dãy số.
101#.
Đây là...
Danfi rùng mình, những người chơi trước đó đã từng trải qua, người hướng dẫn trong khách sạn nói rất đúng, các điện thoại bàn trong các phòng chỉ có thể nghe chứ không thể gọi.
Ngoại trừ quầy lễ tân đang vắng bóng người.
Nơi có thể thực hiện việc gọi điện là những chiếc điện thoại bàn được lắp đặt ở mỗi hành lang các tầng.
Mười bốn tầng, mỗi tầng hai chiếc điện thoại bàn, tổng cộng hai mươi tám chiếc.
Khi những chiếc điện thoại ở hành lang mỗi tầng gọi cho điện thoại bàn khác thì trên màn hình sẽ hiện dãy số "Số tầng, thêm số 1 hoặc số 2 sau đó là kí hiệu #".
Ký hiệu # là thứ cần phải thêm vào phía sau số tầng.
Số 1 hoặc số 2 là chỉ hành lang bên trái hoặc bên phải của tầng đó.
Ví dụ, nếu gọi từ điện thoại bàn ở tầng một, dãy bên trái thì khi gọi điện ra ngoài, phần màn hình sẽ hiện số 011#.
Dùng điện thoại bàn của tầng mười bốn gọi ra ngoài thì sẽ hiện dãy số 142#.
Mà dãy số 101# là tầng mười, dãy bên trái, điện thoại bàn.
Một dòng khí lạnh lẽo vọt khắp toàn bộ cơ thể, Danfi siết chặt nắm đấm.
Điện thoại bàn của tầng mười, dãy bên trái vừa hay đối diện với gian phòng mà Kaffee đã chết.
Mười ba người chơi còn lại đều đang ở riêng tầng của chính mình.
Cho dù có ai rơi vào tập kích của dị biến, muốn dùng điện thoại bàn ở hành lang gọi điện cầu cứu cho người khác thì chỉ cần gọi điện bằng điện thoại bàn ở hành lang tầng mình là được.
Cần gì phải vẽ vời lắm chuyện, xuống tận tầng mười để dùng điện thoại bàn gọi đi? Hành lang vào ban đêm vô cùng nguy hiểm đấy!
Huống hồ, nếu muốn mật báo hoặc là cầu cứu Danfi thì tại sao không gọi vào điện thoại bàn trong phòng 1172 cho anh ta? Không phải làm thế thì càng nhanh hơn sao? Tại sao phải gọi điện cho máy điện thoại bàn ở hành lang của tầng mười một?
Không lẽ có người chơi nào cố tình để Danfi trái với quy định của khách sạn, bị dị biến giết chết? Nếu là thế thì thủ đoạn cũng thật ngu ngốc, dễ đoán phải không?
Hoặc là nói, người gọi điện thoại chính là dị biến...
Suy nghĩ trong đầu Danfi lúc này vô cùng lộn xộn.
Ba hồi chuông ở hành lang vang lên, màn hình lóe lên ánh sáng cam của điện thoại bàn đã tắt.
Người gọi điện thoại đã dừng.
Lại chuyện gì nữa đây?
Danfi càng hoang mang hơn, ngay cả chuyện dùng bút máy viết chuyện vừa xảy ra cũng quên mất.
Mọi chuyện xảy ra quá mâu thuẫn và quỷ dị, không hề có logic nào.
- Nếu như trong tờ ghi chú, muốn mình phải nghe điện thoại thì không phải vừa rồi mình đã làm trái với lời trong tờ ghi chú hay sao? Liệu mình có phải đối mặt với dị biến tiếp theo hay không...
Trong lòng Danfi không ngừng dâng lên những suy nghĩ hối hận, anh ta lui về phía sau nửa bước, rời khỏi mắt mèo.
Tại sao?
Hôm qua tờ giấy ghi chú đã theo dõi hai anh em bọn họ, Kaffee thì bị tập kích tới mức chết thảm, Danfi trơ mắt nhìn em trai bị dị biến cướp đi, cuối cùng rơi vào sự hối hận và đau khổ tột cùng.
Hôm nay lại xuất hiện thêm lần nữa!
Anh ta đã rời khỏi căn phòng cũ, không nghĩ tới vẫn gặp phải tờ giấy ghi chú chết tiệt này!
Danfi không rõ những người chơi nhận được giấy ghi chú hôm qua có nhận được giấy ghi chú vào hôm nay hay không, nhưng anh ta lại thấy vô cùng oan ức và bức xúc, rất muốn mắng người.
Tóm lại, lúc này anh ta phải tỉnh táo trước đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận