Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1023: An toàn

Giây kế tiếp, tất cả trang giấy đều biến mất, Bạch Hạo Chính chậm rãi buông cánh tay đang vươn về trước, thở phào nhẹ nhõm.
Trang giấy thuận lợi cất vào trong ba lô, không bị ép buộc ở lại thế giới hiện thực, xem ra bọn chúng không hề trở thành một món đồ bất thường mất khống chế, nếu là như vậy đã không thể cất vào trong túi rồi.
- Anh Bạch, anh cảm thấy thế nào?
Vũ Y Tâm Trung khẽ khàng nói, vẫn giữ tư thế cảnh giác bất kỳ lúc nào cũng có thể rút đao ra chém.
Những người khác cũng nhìn Bạch Hạo Chính với ánh mắt phòng bị, chuyện vừa nãy quá quỷ dị, bây giờ là ban ngày, thời gian giới nghiêm đã kết thúc từ lâu, theo lý mà nói trong khách sạn hẳn sẽ an toàn, nhưng hình động biết xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Bạch Hạo Chính lại là chuyện gì đây? Quy tắc khách sạn không còn hiệu lực? Hay là cô gái chải đầu trong bức hình, sở hữu mức độ thần bí còn cao hơn cả khách sạn?
- Hẳn là không có việc gì đâu.
Bạch Hạo Chính lắc đầu, tiến hành một loạt kỹ năng kiểm tra cho chính mình, xem thử cơ thể và tâm trí của anh ta có bị ảnh hưởng hay không, đồng thời hiển thị biệt danh người chơi, làm rõ cho những người chơi khác biết rằng anh ta không bị khống chế thay thế.
- Có thể cất vào trong túi cho thấy rõ tình hình không quá nghiêm trọng.
Con La cau mày nói:
- Có điều tạm thời đừng nên lấy ra thì hơn, thứ đó cho tôi cảm giác rất tệ. Chúng ta vẫn nên đến phòng của Danfi xem thử, sau khi thu thập chứng cứ mới nghiên cứu mấy bức hình này sau được không?
- Được.
Bạch Hạo Chính yên lặng chốc lát, chậm rãi gật đầu, bình ổn tinh thần, bỏ đi vẻ nghiêm trọng trên gương mặt.
Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, huống hồ, bị sự dị thường không rõ nguồn gốc để mắt tới, cũng chưa hẳn là chuyện xấu...
Mọi người đi dọc theo bậc thang lên trên, nhóm người Hắc Thánh Tử cố ý đi phía sau, cách xa Bạch Hạo Chính.
Cả đoạn đường yên lặng không tiếng nói chuyện, bầu không khí càng thêm đè nén so với khi trước, may mà sắp đến tầng mười một, nhóm người chơi đi tới hành lang bên phải, cửa phòng 1172 được lắp đặt tấm lưới sắt dán đầy bùa chú, thoạt nhìn dường như có thể tạo được hiệu quả phòng ngừa cách ly sự tồn tại của linh dị.
Bạch Hạo Chính đi ở phía trước nhất, thu lại tấm lưới sắt, lấy chùm chìa khóa móc trên vòng tròn sắt ra, có cả trăm chiếc, chọn ra một chiếc trong đó, cắm vào ổ khóa, mở cửa phòng.
- Mỗi người chơi đều có chìa khóa tầng mình ở, nhưng khi trước chúng ta không hề tìm được chùm chìa khóa của Danfi trong phòng anh ta, có lẽ anh ta đã cất chìa khóa vào ba lô, chùm chìa khóa tầng mười một cũng biến mất theo cái chết của anh ta. Chùm này là chìa khóa dự bị của quầy tiếp tân khách sạn.
Bạch Hạo Chính vừa giải thích, vừa đẩy cửa phòng.
Cảnh cửa vừa mở ra, mọi người đã cảm thấy mùi máu tanh nồng nặc tràn vào khoang mũi.
Trong phòng lộn xộn không chịu được, đồ vật hỗn loạn rơi đầy đất, lượng lớn máu tươi vẩy đầy thảm, sàn nhà, trần nhà, vách tường, các vết máu có hình dạng khác nhau.
- Sau 7 giờ 07 phút sáng nay, tôi mở cửa phòng mình, xuống lầu tìm Mục Ẩn Chi Quỷ và Hắc Thánh Tử, khoảng 7 giờ 10 phút, đến phòng 1172 ở lầu mười một, gõ cửa phòng Danfi.”
Bạch Hạo Chính giải thích:
- Sau khi chờ mười lăm giây vẫn không có lời đáp, tôi dùng chìa khóa dự bị mở cửa, nhìn thấy căn phòng đầy vết máu cùng với cánh tay và phần đùi rơi ở cửa phòng.
Anh ta bước qua cánh cửa, đi về trước mấy bước, ngồi xổm xuống một chỗ nào đó trong phòng khách, dùng năng lực niệm màu trắng cụ thể hóa, tạo ra cánh tay trái và phần đùi phải trên tấm thảm.
- Bên cạnh cánh tay và phần đùi, còn có giấy ghi chép, trang giấy, bút máy dính nước bọt và vết máu của Danfi.
Bạch Hạo Chính đồng thời tạo ra ảo ảnh của mấy món đồ giấy ghi chép kia, thể hiện vị trí của chúng cho những người chơi khác thấy.
- Hắc Thánh Tử ở lại hành lang, tôi và Mục Ẩn Chi Quỷ bước vào phòng, vừa gọi tên Danfi, vừa lục soát căn phòng, không tìm được anh ta. Sau khi đọc nội dung ngắn ngủi trong giấy ghi chép, chúng tôi tạm thời nhận định tối qua Danfi nhận được giấy ghi chép, đã gặp phải chuyện bất trắc, nên 7 giờ 13 phút rời khỏi phòng, phong tỏa 1172, thông báo cho những người khác biết. Đó là những chuyện tôi đã trải qua.
Bạch Hạo Chính ngừng lại một lúc, nói:
- Vốn dĩ nếu dùng cách ký họa ký ức, hẳn sẽ thể hiện hình ảnh trong ký ức của tôi tốt hơn, nhưng tình huống hiện nay đặc biệt, không cần nữa.
- Ừm.
Lý Ngang thấu hiểu gật đầu:
- Có thể cho tôi xem giấy ghi chép và trang giấy kia không?
- Được.
Bạch Hạo Chính lấy giấy ghi chép và trang giấy kia đưa cho Lý Ngang, lòng bàn tay hắn đeo bao tay có một lớp dây leo bao bọc, nhận hai món đồ, tỉ mỉ quan sát.
Trên giấy ghi chép là “Nghe điện thoại, không nghe điện thoại”, viết ngoáy bằng tiếng Anh, chia làm hai hàng trên dưới.
Nội dung trên trang giấy lại phong phú hơn nhiều, Danfi miêu tả tỉ mỉ trải nghiệm của mình, mỗi một đoạn mở đầu hoặc kết thúc trải nghiệm, còn thêm vào thời gian anh ta quan sát được trên đồng hồ trong căn phòng.
Sau khi đến giờ giới nghiêm không bao lâu, anh ta đã cảm thấy cổ họng mình có chút khó chịu, ho khan một lúc, kéo tờ giấy ghi chép dính nước bọt từ sâu trong cổ họng của anh ta ra, nhận được lời gợi ý nghe hoặc không nghe điện thoại, sau một lúc sợ hãi do dự, Danfi bắt đầu phân tích, lấy đạo cụ có hình dạng như tai nghe, có thể tăng cường thính lực từ trong ba lô ra, bắt đầu ở trong phòng chờ đợi.
Khoảng thời gian từ 0 giờ 30 đến 3 giờ 15 phút, không có chuyện gì xảy ra, 3 giờ 16 phút, điện thoại phía bên phải hành lang lầu mười một vang lên, hiển thị số gọi đến là 101#, Danfi nghi ngờ, không nghe máy, sau ba tiếng reng điện thoại ngắt máy.
3 giờ 30 phút, Danfi lại nghe thấy điện thoại vang lên lần nữa, đến từ phòng bên cạnh, không nghe máy.
3 giờ 31 phút, điện thoại trong phòng của Danfi vang lên, Danfi quyết định nghe máy, sau đó, chữ viết gián đoạn, giữa chừng đã xảy ra chuyện gì không ai hay biết.
Cách khoảng năm hàng, lại xuất hiện thêm mấy dòng chữ viết, hỗn loạn hơn rất nhiều so với chữ viết bên trên.
“Cô ta tới rồi, tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân của cô ta.”
“Tôi chuẩn bị tử chiến với cô ta một trận, nếu dùng món đồ kia, nói không chừng có thể giết chết cô ta.”
“Giúp tôi may mắn.”
“Trong phòng không phải an toàn tuyệt đấu đâu! Bọn họ có thể mở cửa! Đừng”.
Sau chữ “đừng” kia đã không còn nội dung gì nữa.
Bên trên, chính là những gì Danfi đã trải qua trước khi gặp bất trắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận