Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1028: Sai sót

Sau cùng là bức tranh thiếu nữ đang dùng quạt che mặt, cô ta ngồi lại trên ghế, đầu cúi thấp không rõ sống chết.
Bốn bức tranh đang trong trạng thái đứng im.
Nhìn thời gian cấm đi lại ban đêm đã kết thúc, cũng tước đoạt và phong ấn lại thuộc tính dị biến của bọn họ.
- Không thể giết, không thể tiêu diệt, thật phiền phức...
Lý Ngang thầm oán một câu, đặt bốn bức tranh vào chung một chỗ, nghiêng khung tựa vào mép lò sưởi chứ không treo chúng lại lên tường.
Một đêm chiến đấu bền bỉ, ngay cả hắn cũng rã rời mệt mỏi.
Loại mệt mỏi như này chỉ cần dùng thần lực là có thể khôi phục lại như ban đầu.
Trong nhiệm vụ kịch bản lần này chỉ nói là sẽ không thể triệu hoán được bất kì vật gì chứ không nói sẽ cưỡng chế ngăn cách tất cả liên hệ của người chơi và vật đó.
Nên Lý Ngang vẫn có thể cung cấp một chút năng lượng tín ngưỡng cho đám côn trùng mà hắn nuôi trong hộp chăn nuôi thú cưng.
Nhưng tốc độ khôi phục thần lực vẫn quá chậm so với một đêm bị dị biến tấn công.
Tốt nhất vẫn nên tích góp, bớt được việc nào hay việc đó.
Lý Ngang duỗi người, tạm thời chưa vội đi dọn dẹp căn phòng thảm hại này, mà hắn đi về phía cửa chống trộm, nhìn ra ngoài mắt mèo, chờ trong phòng thêm vài phút nữa.
Cả đêm hắn đều ngầm tính nhẩm thời gian trong lòng, phòng ngừa dị biến chỉnh sửa thời gian trên đồng hồ, biểu hiện 7 giờ 07 phút chứ thực tế là chưa tới.
Cũng vì lý do bảo đảm an toàn nên cho dù hắn nhẩm tới 7 giờ 07 phút trong lòng rồi vẫn chờ thêm mười phút nữa, phòng việc tính nhẩm sai mà phạm phải quy định đi lại ban đêm.
Khi Lý Ngang đang nhìn ra bên ngoài bằng mắt mèo thì cửa lớn ở cầu thang tầng năm đã bị người đẩy ra.
Bạch Hạo Chính ra khỏi khu vực cầu thang, theo sau hắn ta là đám người Hắc Thánh Tử, Mục Ẩn Chi Quỷ, Bob, 13 Mark, Vũ Y Tâm Trung, Dịch Y.
Từ sau chuyện của Kaffee hôm qua, những người chơi đã quyết định vào sáng sớm mỗi ngày sẽ không gặp mặt ở sảnh lớn nữa, mà là người chơi ở tầng cao nhất, cũng chính là Bạch Hạo Chính sẽ đi xuống những tầng bên dưới từ tầng mười bốn, chủ động tìm người chơi ở tầng tiếp theo.
Mọi người sẽ tụ tập bên trong các tầng.
Làm vậy để tránh người chơi bị tồn tại dị biến tấn công, bản thân trọng thương không thể xuống sảnh lớn tầng một báo tin, mà những người khác lại không nắm rõ được tình huống đã phát sinh.
Bảy người Bạch Hạo Chính đi tới trước cửa phòng 0508, gõ cốc một cái. Cách âm trong các phòng rất tốt, nhưng nếu người chơi bên trong còn sống thì vẫn có thể nhìn xung quanh ngoài hành lang thông qua mắt mèo, có thể nhìn thấy bọn họ.
Bảy cái tên đính trên đầu mỗi người chơi, mặt ai nấy đều vô cùng nặng nề, mặt Bob càng căng thẳng hơn, vẻ mặt sầu khổ đau thương, bàn tay đang nắm chặt, tựa như đang dồn nén kiềm chế.
Bảy người này đều là người chơi từ tầng mười bốn tới tầng sáu, người thiếu duy nhất chính là...
Danfi?
Lý Ngang nhướng mày, đẩy cửa phòng ra. Lên tiếng chào hỏi với Bạch Hạo Chính:
- Chào buổi sáng.
Trên đỉnh đầu hắn cũng xuất hiện dòng biệt danh, tựa như đang nghiệm chứng thân phận người chơi với đối phương.
- Chào buổi sáng.
Bạch Hạo Chính hơi gật đầu, nhìn xuyên qua khe hở trong phòng, trong lúc lơ đãng nhìn được cảnh tượng thảm khốc trong phòng 0508.
- Tối qua gặp được dị biến sao?
- Đúng thế.
Lý Ngang lắc tay, biểu thị mọi người không cần quan tâm.
- Danfi đâu?
- Mất tích rồi.
Bạch Hạo Chính đẩy mắt kính, thở dài:
- Khi chúng tôi tới căn phòng 1172, nơi đó chỉ còn lại những vết tích đánh nhau, hiện trường chỉ còn sót lại một cánh tay và cánh chân của Danfi...
Nói rồi nhìn về phía Dịch Y ở đằng sau, người này im lặng lấy ra một cánh tay trái và một cái đùi phải mặc đồ đen.
Mặt bị cắt vô cùng thô ráp, tựa như bị dã thú gặm tươi ăn sống, phía dưới còn đang nhỏ máu tươi.
- Chúng tôi phát hiện giấy ghi chép trong phòng Danfi, bên trong có ghi lại khoảng thời gian trước khi anh ta gặp tập kích. Anh ta đã gặp bất trắc.
Bạch Hạo Chính lấy tờ giấy ghi chép đã nhuộm ướt máu tươi từ trong túi ra, trang giấy và bút máy, thở dài, yếu ớt nói:
- Chúng ta đi tìm người khác thôi. Căn phòng 1172 đã bị phong tỏa, đã chụp ảnh hiện trường làm bằng chứng rồi.
- Mọi người đã đủ rồi, giờ chúng ta quay lại tầng mười một xem xem đêm qua đã xảy ra chuyện gì với Danfi.
- Ừm.
Lý Ngang không có cảm xúc gì đối với cái chết của Danfi.
Hắn lạnh lùng gật đầu đồng ý, khi đi ra khỏi cửa phòng còn liếc mắt nhìn qua chiếc đồng hồ ở cuối dãy hành lang, giống thời gian trong căn phòng.
Không có sai sót.
Lý Ngang đi phía sau đám người Bạch Hạo Chính, không vội vã vào trong cầu thang ngay mà ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra tấm thảm trước cửa căn phòng 0508.
Rạng sáng hôm nay có một phần nước biển thẩm thấu ra ngoài hành lang theo khe cửa. Nhưng lúc này thảm bên ngoài cửa phòng lại không hề ẩm ướt, hoàn toàn không có một hạt muối bị lưu lại nào.
- Quả nhiên căn phòng và hành lang là riêng biệt... Thứ sót lại trong hành lang sẽ nhanh chóng biến mất, mà thứ còn sót lại trong căn phòng sẽ được giữ nguyên.
Hắn trầm tư suy nghĩ một hồi, đứng dậy, thuận tay đóng cửa phòng. Sau đó đi theo đám người xuống tầng dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận