Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1037: Dị loài

- Nàng hẳn là một loài quái dị nào đó, hoặc là người tiền nhân bị cuốn theo bởi những hiệu ứng dị thường.
La Tử nhẹ nói:
- Phụ trách việc giết cô ta cho tới nay là nhân việc làm việc tại khách sạn, đứng sau là một đoàn thể, sẽ thường xuyên thay phiên, không có quy luật, quy luật định kỳ giết chết người phụ nữ kimono là một trong những quy tắc bắt buộc của nhân viên khách sạn. Nhưng bọn họ không hề làm như vậy, chỉ có thể nói rõ bọn họ cũng đã chết.
Sau khi La Tử phân tích hoàn tất, trong gian phòng 1208 không hiểu sao rơi vào trầm mặc, trong hướng dẫn về nơi ở hiện ra ám hiệu, nếu khách sạn không có người thì rất có thể khách sạn đã thất thủ, toàn bộ nhân viên công tác tử vong, theo lời nói của người phụ nữ kimono, chỉ càng thêm chứng minh cho điểm này.
Chất lỏng trong nắp bể cá của Omega đang chảy qua lại, giống như đang suy tư điều gì đó.
- Có một điểm tôi khá để ý, đó chính là phản ứng của người phụ nữ kimono sau khi trông thấy Mục Ẩn Chi Quỷ. Trước khi âm thanh guốc mộc vang lên, phát hiện giải trừ hạn chế Mục Ẩn Chi Quỷ liền tiến vào trạng thái chiến đấu, biến thành gần như người khổng lồ nhỏ như quái vật, làn da đỏ thẫm, trong tay xách theo thế đao nặng trình trịch dài ba mét, dưới loại tình huống này, nữ tử kimono nhìn thấy hắn vậy mà không hề kinh ngạc gì cả, ngược lại rất bình tĩnh mà hỏi đối phương có phải là nhân viên khách sạn tới giết nàng hay không. Nếu như nữ tử kimono không phải mù lòa, phải chăng có thể cho rằng, nhân viên khách sạn cũng không phải là loài người trên mặt ý nghĩa thông thường?
- Hả?
Trên mắt kính của Bạch Hạo Chính thoáng qua một tia sáng trắng, ngờ vực:
- Ý anh nói là, cái gọi là nhân viên công tác khách sạn thực ra là quái vật? Chúng ta mới là dị loài?
- Có loại khả năng này, giống như bộ phim hoạt hình điện ảnh của Mỹ có tên “ Khách sạn huyền bí”, từ kẻ kinh doanh khách sạn đến người ở trọ, tất cả đều là quái vật yêu ma. Ngược lại, loài người mới là “Quái vật” hiếm thấy.
Omega buông lỏng tay nói:
- Hoặc có lẽ là cùng một phong cách với bộ hoạt hình điện ảnh “Quái Vật công ty điện lực”, ở trong đó cũng thiết kế một thế giới đầy đủ các loại cư dân quái vật.
- Một giả thuyết rất có tính xây dựng.
Bạch Hạo Chính chầm chậm gật đầu nói:
- Nếu như chúng ta trong mắt quái vật, chẳng hạn như sáu bóng người đội đấu lạp và bà lão áo đỏ, thực ra là nhân viên công tác khách sạn, như vậy rất nhiều chuyện đã có thể được giải thích, ví như bọn họ ở một mức độ nào đó làm trái với quy tắc khách sạn viết cho khách ở trọ, trong lúc hệ thống an toàn khởi động mà ra vào thang máy, tự do đóng hoặc mở cửa, vân vân...
- Đúng rồi.
Hắn xoay đầu nhìn về phía 13 Mark,
- Tối hôm qua anh không còn nhìn thấy sáu bóng người đội đấu lạp từ trên lầu xuống dưới nữa đúng không?
7,112...
7,113...
Đen như mực, tĩnh lặng.
Bob đang trôi nổi trong bóng tối, trong lòng thầm đếm những con số.
Nói là trôi nổi, thực ra cũng không chính xác lắm.
Hắn đã mất đi tất cả các giác quan, không rõ mình đang ở đâu, không rõ tình trạng của bản thân.
Ngoại trừ một mảng đại não có thể hoạt động bình thường, hắn cũng không còn vật nào khác để có thể dựa vào.
Dù sao cũng không cảm nhận được cái gì, cùng trôi nổi ở trong khoảng không tối tăm, không có bất kì cái gì khác nhau.
Bob nghĩ như vậy, trong đầu hiện ra cảnh lúc nhỏ ở trên tàu gặp tai nạn trên biển, từng trải qua việc suýt chút nữa thì chết đuối.
Nước biển đen như mực và lạnh buốt kích thích đến da, đè lên lá phổi ngạt thở đến phát điên, dưới đôi chân đang giẫm lên mặt nước biển, hình như bơi qua bóng của một sinh vật to lớn.
Đối với nỗi sợ hãi về biển sâu, ở quá khứ khiến cho Bob bực bội bất an.
Nhưng so với việc tước đoạt ngũ giác, liền không bằng em bằng anh.
Chờ đã, ta đang nghĩ cái gì thế này.
Bob xuất hiện ý nghĩ tự giễu.
Sau khi bị tước đoạt đi các giác quan, hắn cảm thấy bản thân cực kỳ dễ suy nghĩ lung tung.
Những ký ức vụn vỡ ấy chôn sâu trong tâm trí, giống như bọt khí, không ngừng nổi lên.
Bob xuất hiện suy nghĩ rồi thở dài, những lời ghi chép hắn đã trải qua cùng với những người khác chắc chắn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng ở mức độ hành hạ, chỉ có hơn chứ không kém.
Không biết còn ở đây bao lâu.
Bob lặng lẽ nghĩ, đại não tự tính toán thời gian.
Đột nhiên, một tia sáng cực kỳ yếu ớt, xuất hiện trong góc tầm nhìn của hắn.
- Ừm?!
Bất luận ngôn ngữ nào đều cũng không thể miêu tả được sự kinh ngạc và ngạc nhiên trong lòng Bob.
Hắn điều chỉnh vị trí của mình, để cho bản thân có thể nhìn thấy nguồn ánh sáng rõ hơn.
Đó là... một chấm điểm đỏ.
Một chấm ánh sáng đỏ mờ nhạt yếu ớt, chấm.
Lầu bốn, 0408.
La Tử tóc tai bù xù, toàn thân đẫm máu, cây bút máy do Lý Ngang cầm tặng trong lòng bàn tay nổi gân xanh, lơ lửng trên trang giấy.
Lúc này thời gian là, 1 giờ 40 phút.
Lúc này là một giờ mười lăm phút trước, nàng nhận được lời ghi chép của tối nay, trên đó viết một dòng chữ nhỏ.
[Chơi trò chơi thần quái].
- Được, đã là lời ghi chú nội dung, vậy sẽ phải thực hành trung thực.
Làm La Tử của thương nhân tình báo, năng lực phân tích thông tin tình báo đưa ra lựa chọn cũng không tồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận