Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1115: Là ai

Lý Ngang nhướng mày, khóe mắt liếc nhìn La Tử, người sau hơi gật đầu.
- Vậy thì thật là phiền.
Lý Ngang cau mày, mặc dù hắn không để ý đến sự truy sát của tổ chức Bỉ Ngạn. Trên thực tế, khi Lý Ngang biết bản thân xếp hạng tận thứ năm mươi sáu trên bảng lực chiến cá nhân thì sự tự tin của hắn đã lớn hơn rất nhiều.
Nhưng mà hắn vẫn rất để ý đến thân phận Lý Ngang này, tự dưng bị một cái tổ chức tầm trung thù hận…cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hắn vẫn còn muốn học hết cấp ba rồi thi đại học nữa.
- Nếu như mọi người không ngại…
Bạch Hạo Chính nhìn những đồng bạn có mặt ở đây, thoáng cười nói:
- Chờ sau khi tôi giải trừ hành lang mê cung xong thì chúng ta cùng đi thang máy đến tầng 13. Tôi sẽ chịu trách nhiệm giết Hắc Thánh Tử.
Vũ Y Tâm Trung liếc nhìn anh:
- Anh không sợ lời nguyền Huyết cừu sao?
- Chỉ là lời nguyền Huyết cừu mà thôi, cũng không phải thần chú chết ngay lập tức.
Bạch Hạo Chính thờ ơ nói:
- Tổ chức Bỉ Ngạn có năng lực thì cứ vượt biển chạy đến tổng bộ Cục Đặc Sự tìm tôi trả thù. Thái Bình Dương cũng không bị che phủ. Tôi và tất cả các đồng nghiệp trong Đội đặc nhiệm Cơ động đều sẽ tiếp đón đầy đủ.
Thái độ ngang ngược lợn chết không sợ nước sôi của Bạch Hạo Chính không chỉ lật đổ tính cách nho nhã ra dáng quý ông lịch thiệp của anh ta trước đây mà còn khiến anh ta giành được ánh mắt tán thưởng từ những người chơi khác.
Kèm theo tiếng vỗ tay của Bạch Hạo Chính, hành lang mê cung thu nhỏ trở lại. Đám người đi thang máy lên tầng 13, để cho Bạch Hạo Chính giết chết Hắc Thánh Tử, cái tên này cứ lâu lâu làm mình làm mẩy, lúc thì uy hiếp lúc thì cầu xin. Bên cạnh đó, để chứng minh bản thân thật sự đã giết chết Hắc Thánh Tử, Bạch Hạo Chính còn hào phóng hiển thị hoàn toàn thông tin người chơi của mình, làm cho mọi người nhìn thấy thanh kinh nghiệm và thanh tiền tệ của anh ta đột ngột tăng thêm 500 điểm, những điểm này không thể sử dụng được trong nhiệm vụ cốt truyện, chỉ mang tính thông báo. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng sẽ được tính dồn vào hệ số đánh giá, cuối cùng kết toán.
Sau khi xác nhận Hắc Thánh Tử đã tử vong, đám người lại đi thang máy xuống tầng 11, chuẩn bị giết chết Hồng Y Lão Phụ bị trói trong quả cầu dây leo.
Suốt quá trình di chuyển, mọi người phát hiện trong hành lang đã không còn nhiều quái dị qua lại.
Không biết là do thời gian thang máy an toàn đã đến, bọn chúng tự biết xu lợi tránh hại mà trốn đi, hay là nhờ giết chết Hắc Thánh Tử khiến xao động trong khách sạn lắng xuống nữa.
Còn về phần thưởng nhiệm vụ, mỗi khi giết một sinh mệnh tồn tại dưới bất kỳ hình thức nào cũng có thể nhận được 500 kinh nghiệm và G-coin.
500 G-coin không tính là gì.
Nhưng 500 kinh nghiệm, dưới sự gia trì của hệ số phần thưởng cao, thì vẫn rất khả quan.
Quyền lợi xử Hồng Y Lão Phụ tất nhiên rơi vào trong tay Lý Ngang.
- Ây dà, mọi người đều không muốn xảy ra chuyện như thế này. Làm người á, quan trọng nhất là phải vui vẻ. Hy vọng sau khi chết, ông có oan báo oan, có cừu báo cừu, đừng có tìm tui. Kiếp sau nếu có thể thì chọn một cái thai tốt mà chui, sau đó khỏe mạnh vui vẻ lớn lên…
Lý Ngang thầm nói, đặt quả cầu dây leo vào hành lang tầng 11, gom thần lực không còn bao nhiêu thúc đẩy quả cầu mọc ra thật nhiều mũi giáo xuyên qua Hồng Y Lão Phụ đã gãy tứ chi, bất tỉnh hôn mê ở bên trong.
Đing.
Năm trăm tới sổ. Lý Ngang nghe thấy thông báo vang lên bên tai, hài lòng gật gật đầu.
Hắn vừa định dùng dây leo chém Hồng Y Lão Phụ thành muôn mảnh, sử dụng thuật luyện kim để luyện chế thành nguyên tố cơ bản, chấm dứt hậu hoạn, thì lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ trong quả cầu truyền ra.
- Chờ đã, khoan hãy ra tay.
Giọng nói này là…
Những người chơi có mặt ở đây đều cầm lên vũ khí, nhìn chằm chằm vào quả cầu cây, sẵn sàng bất cứ lúc nào ra tay đánh nát thứ đồ bên trong đó thành bột mịn.
- Là tôi…
Giọng nói bên trong quả cầu cây dừng lại một lát, như thể đang nhớ lại tên của mình:
- Tôi là Omega.
Hả?
Lý Ngang nhướng mày, vừa rồi hắn quả thật đã giết chết Hồng Y Lão Phụ, hệ thống cũng có thông báo:
- Này sao còn chưa chết?
Thứ tự xưng là Omega hơi khựng lại một lát rồi mới chậm rãi nói tiếp:
- Vào đêm thứ năm kể từ khi người chơi tiến vào khách sạn, tôi nhận được một tờ ghi chú [đừng để bị giết], sau đó liền bị một con quái vật hình bánh xe bằng gỗ tấn công. Nó có thể làm giảm lực công kích của ngoại giới về vật lý, năng lượng và linh hồn trên phạm vi lớn. Vừa khéo khắc chế với năng lực của tôi. Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể miễn cưỡng giết được nó. Khi tôi đang dưỡng thương ngay tại chỗ thì cửa phòng 0108 bị mở ra từ bên ngoài. Hồng Y Lão Phụ vọt tới giết tôi, rồi ăn luôn. Hiện tại tôi…đã là Omega, cũng không phải Omega.
Vị này tự dưng nói câu mang tính triết học thế thì ai chịu được?
Có vẻ như cảm nhận được sự nghi ngờ và thiếu kiên nhẫn từ đám người Lý Ngang, giọng nói kia tiếp tục lên tiếng:
- Dịch Y hẳn phải biết Diogenes nhỉ?
Nghe thấy cái tên này, mí mắt của Dịch Y khẽ giật, La Tử nheo mắt lại, còn Bạch Hạo Chính thì im lặng.
Lý Ngang vẫn giữ vững tâm cảnh giác đối với quả cầu cây, đồng thời có chút phấn khởi dò hỏi:
- Ai thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận