Người Chơi Hung Mãnh

Chương 112: Lạnh quá

Trong những hồn ma này, vừa có ông lão nhặt ve chai chiếm cứ thân thể của Tàu Bay Bị Lạc, tiểu lô-li với mái tóc hai đuôi ngựa đang ôm quả bóng, cũng có thi thể không hoàn chỉnh chỉ mặc hai chiếc quần jean, phần da còn lại đều bị nghiền nát...
Hệ thống sớm đã nhắc nhở những người chơi, nhất định không thể phát ra âm thanh và ánh sáng, nếu không sẽ bị một hoặc nhiều hồn ma bám theo.
Bất kì một người chơi nào cũng không thể một mình chống chọi một hồn ma, vậy thì khi bốn người chơi đối mặt với sáu hồn ma sẽ xảy ra chuyện gì chứ?
Xác suất cao là cả nhóm bị tiêu diệt ngay tại chỗ.
- Tiếng nổ này từ đâu đến vậy?!
Trong lòng Dịch Y vừa lo vừa tức, cúi mình xuống, ẩn nấp sau tấm kính quảng cáo ở trước bức tường hành lang, cầu nguyện những lệ quỷ phi thẳng lên trời kia sẽ không phát hiện ra mình.
Chỉ đáng tiếc, ước mơ thì đẹp nhưng hiện thực lại đắng lòng.
Sau khi tiếng nổ ở lầu năm biến mất, những hồn ma mất đi mục tiêu nhìn xuống phía dưới, những ánh mắt vô cùng âm u lạnh lẽo, tràn đầy oán hận đó rất nhanh đã nhìn thấy người chơi phía dưới.
Đặc biệt là cô bé chơi bóng kia, cô trôi nổi trong không trung, kéo lấy bàn tay của một hồn ma nữ đã trưởng thành bên cạnh, đưa tay chỉ vào Lý Ngang ở trong hành lang tầng ba toà nhà A.
Mặc dù khoảng cách hai bên quá xa, kỹ năng đọc khẩu hình môi của Lý Ngang không thể có được hiệu quả, nhưng hắn cũng có thể đoán ra được đôi chút ý của cô bé này nói là gì.
- Mẹ, chính là người này! Hắn bắt nạt con!
Đánh được cái nhỏ lại đến cái lớn, bắt nạt gấu con thì gấu bố mẹ đến.
Được rồi, điều này rất hợp lí.
Lý Ngang đau đầu một hồi, cũng không quan tâm hạn chế âm thanh và ánh sáng gì nữa, trực tiếp móc ra gậy sắt cỡ miệng bát từ trong ba lô, thô bạo giã trên mặt đất, một tiếng bịch khiến nền nhà đá vôi vỡ thành vài khối.
Hắn vịn vào gậy sắt, khí phách vô cùng vẫy tay về phía ma nữ đang lơ lửng trên không trung.
Hồn ma loli và hồn ma mẹ nhìn nhau cười một cái, tay nắm tay, thân hình đột nhiên kéo dài, mềm mại giống như sợi mì lao đến Lý Ngang.
Tiếng gió thổi thảm thiết, nhưng thứ càng sắc bén hơn tiếng gió là tiếng gào thét u ám của hai hồn ma một nhỏ một lớn.
- A !
Giống như là muốn dùng tiếng gào thét để giải toả đau khổ oán hận, cằm của hai hồn ma nữ kéo dài thật dài, gần như hoàn toàn trật khớp, toàn bộ khuôn miệng vô ý thức mở ra, kích thước miệng tưởng chừng có thể nhét vào không chỉ là một bình gas.
Lý Ngang chỉ cảm thấy hai tai ầm vang, định tai nhức óc, từng mảnh vỡ hình ảnh loé qua trước mặt, bản thân lại không thể nhớ được bất kì một cái nào trong đó.
- Cút !
Hắn hét lên một tiếng, mắt mèo trong nháy mắt phát động, phá tan ảo ảnh trước mắt, đồng thời trong nháy mắt rót năng lượng vào trên cây gậy sắt, tay cầm gậy sắt giống như đánh bóng chày đánh về phía hai hồn ma mẹ con.
Tốc độ phản ứng của hai hồn ma mẹ con rất nhanh, mắt thấy sắp đụng vào gậy sắt có năng lượng sóng gợn trong tay Lý Ngang, thân hình lại đột nhiên vặn vẹo hoá thành một con rắn dài, tránh khỏi gậy sắt.
Một gậy đánh vào không trung, Lý Ngang hít sâu một hơi, bàn tay hơi thả lỏng phần giữa của gậy sắt, đột nhiên kéo về phía sau, cuối cùng nắm chặt phần cuối của gậy sắt.
Hắn quay người, không thèm nhìn mà chỉ dựa vào trực giác, dùng gậy sắt thô bạo quét ngang.
Ở trong gió, gậy sắt cứng rắn xoắn ra một đường trên không trung, hồn ma loli bị bức lui ra sau nửa bước, mà hồn ma mẹ lại không lùi mà tiến lên, linh hoạt tránh thoát gậy sắt, hai cánh tay như có ý thức, hoá thành hình con rắn nhỏ dài, lặng lẽ không tiếng động xoắn lên trên cánh tay của Lý Ngang.
Lạnh quá!
Lý Ngang chỉ cảm thấy cả cánh tay phải giống như bị phun lên chất dịch helium, trong nháy mắt mất đi cảm giác, màu da hồng hào chớp mắt bị thay thế bằng màu xanh sẫm.
Lại tiếp tục kéo dài, đoán chừng cánh tay này sẽ bị đóng băng ngay tại chỗ.
Ba Văn Hô Hấp Pháp ngay lập tức được khởi động, sức sống bừng bừng, năng lượng gợn sóng rộng lớn ngập tràn trong cánh tay, tạm thời đẩy lui hồn ma nữ.
Cùng lúc này, Sài Thuý Kiều bị năng lượng đuổi ra khỏi cơ thể của Lý Ngang cũng đã bắt đầu hành động. Cô biến hoá ra hơn sáu cánh tay, lấy bàn tay hoá thành dao chém về phía hồn ma loli.
Lý Ngang và Sài Thuý Kiều miễn cưỡng dây dưa được với hai tên lệ quỷ này, nhưng tình thế của đồng đội không được lạc quan lắm.
Liễu Vô Đãi lấy tốc độ nửa giây tiếp cận được một tên, giương cung bắn với tốc độ cao, từng mũi tên cắm sâu vào trong sàn nhà và tường, mà trước mặt cô, hai hồn ma âu phục thân hình giống như quỷ mị, dễ dàng di chuyển tránh né tất cả mũi tên, bình tĩnh không bối rối chờ đợi trán Liễu Vô Đãi đổ mồ hôi, cánh tay thoát lực run rẩy.
Mà Ngao Dũng và Dịch Y cũng đang bị lệ quỷ đuổi giết, nhảy lên nhảy xuống, vô cùng thảm hại.
Đám người từng người chiến đấu, mắt thấy nếu như chỉ thủ mà không đánh lại thì cả nhóm sẽ phải bị tiêu diệt, Ngao Dũng vung vẩy hai quyền tạm thời đẩy lui lệ quỷ, nghiêm nghị quát lớn:
- Đến bên cạnh tôi, tôi có cách ngăn căn bọn họ!
Trước tình huống khẩn cấp, mọi người cũng không tranh cãi thêm về chuyện ban nãy, kéo nhau chạy tới chỗ Ngao Dũng.
Năm con Lệ Quỷ đều đuổi theo tới sảnh tầng trệt của trung tâm thương mại, nhảy xuống tới chỗ họ.
Ngao Dũng cởi bao tay ra, dùng ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải khoét ra một mảng máu thịt lớn của ngón trỏ tay trái.
Tay đứt ruột xót, nhưng Ngao Dũng lại không cảm thấy đau chút nào, dùng ngón trỏ tay trái ấn xuống sàn đá của tòa nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận