Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1159: Sơn Hải

Một ông lão có thân hình cao lớn, mặt mũi hiền lành trầm giọng nói:
- Đây mới chỉ là vòng đầu tiên của trận đấu, hầu hết người chơi sẽ không để lộ con át chủ bài ở đây đâu.
Nhưng tình huống của cậu đặc biệt, không chỉ là bộ mặt thiết bị và kỹ thuật của Cục đặc sự thành phố N của chúng ta, mà còn là bộ mặt của hàng loạt thợ máy series Sơn Hải.
Chúng tôi đã liên kết hàng trăm đơn vị như Học viện khoa học, Học viện kỹ thuật, hội dị học, Tập đoàn công nghiệp vũ khí, nhiều trường đại học và các cơ sở nghiên cứu ở các khu vực khác nhau, trong một môi trường bí mật có thể so sánh với các vụ thử hạt nhân, cần một lượng lớn tài chính, vật lực, nhân lực và sự nỗ lực hy sinh to lớn, phải mất hơn năm mới có thể nghiên cứu ra series thợ máy Sơn Hải có thể so sánh với các hệ thống kế thừa sức mạnh phi thường trên khắp thế giới.
Nó tượng trưng cho loài người bình thường cũng có thể sở hữu sức mạnh cá nhân bằng hoặc thậm chí vượt xa sức mạnh của những người chơi phi thường.
Nếu có thể đạt được kết quả tốt trong chiến đấu thực tế, thì lý thuyết 'người phi thường sẽ hủy diệt hoàn toàn trật tự của xã hội văn minh hiện đại' của các nhà cố vấn đó sẽ tự sụp đổ.
Trong trận thi đấu lôi đài này, cậu có thể thua, nhưng cậu phải đánh ra khí thế của chúng ta!
Lãnh đạo bộ phận công nghệ thiết bị tên là Diêm Kiến Bách vỗ vai Đinh Chân Tự một cách nặng nề.
Và Đinh Chân Tự như được khích lệ rất nhiều, trịnh trọng gật một cái, sự lo lắng ẩn sâu trong đôi mắt cũng đã được thay thế bằng sự kiên nghị.
- Tôi sẽ không để mọi người thất vọng.
- Ừm?
Lý Ngang ở bên kia sàn đấu chú ý thấy những thay đổi của Đinh Chân Tự, gãi cằm chiếc mặt nạ đầu rồng, nhỏ giọng thì thầm nói:
- A, cái này ...
Trước trận đấu, nhận được sự cổ vũ từ các cô gái xinh đẹp và sự khích lệ của sư trưởng, từ khiếp nhược trở nên kiên cường, ngay cả khí chất của cả người đều thay đổi ...
Nhìn thế nào cũng thấy đó là đãi ngộ giành cho nhân vật chính?
Chết tiệt, tại sao mình không nhận được những nụ hôn khích lệ của những đàn chị đàn em xinh đẹp cơ chứ?
Nói thì như vậy, nhưng Lý Ngang không hoàn toàn cảm thấy mất mát chút nào.
Hắn nhón gót một chút, nhẹ bước lên trên sàn đấu, lòng bàn tay hướng ra hư không dài ra tầm bốn mét [Bá giả hoành lan sóc], tùy ý khua vài cái.
Chỉ dựa vào sức nặng của bản thân [Bá giả hoành lan sóc], đã phát ra tiếng xé gió thê lương cao độ.
Loong coong.
Lý Ngang dừng khua tay, đập mạnh phần thân cây dài xuống đất, phần thân cây hình giáo bị ép chặt vào nền đất ước chừng khoảng 70 xăng-ti-mét, hoàn toàn không nhìn thấy.
- Ồ?
Umberlee nheo mắt lại, lôi đài phía dưới 50 tầng đấu trường Thiên Không, chiều cao khoảng 3.5 mét, đá ở tầng càng thấp thì càng kiên cố.
Trước đó vết dao cô trên lôi đài dùng Triều Tích Sứ Giả chém sâu chưa đến một mét, mà Lý Nhật Thăng này tiện tay đập một cái đã dễ dàng có thể đập chuôi giáo xuống đất 70 xăng-ti-mét, và xung quanh gạch đá cũng không xuất hiện vết nứt nào...
Sức mạnh và kỹ năng của đòn đánh này đã vượt qua 90% người chơi trên đấu trường Thiên Không.
- Thú vị.
Umberlee liếm môi:
- Sớm biết thế này tôi đã lên đài muộn một vòng rồi.
Tôi còn chưa uống qua máu của sinh vật thần thánh đâu...
Lư Ngư ngồi bên cạnh vô thức rùng mình, trước đó giáo sư đã nói rằng một ngày nào đó ông sẽ làm ra một phần thần tính, để hắn ta thực tiễn trở thành thần tượng, thu thập suy nghĩ tín ngưỡng của người hâm mộ.
Chị cả có cái đầu tốt như vậy, chắc sẽ không đánh người đàn em tôi, từ đây rút ​​máu tôi chứ...
Thợ Đá nhìn Lư Ngư đang run rẩy không thể giải thích được, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Oành.
Phần lưng bộ đồng phục chiến đấu xanh trắng của Đinh Chân Tự lật gãy miệng véc tơ ra, đẩy hắn ta nhảy về phía trước và đáp xuống sàn võ đài trong tư thế đẹp trai của Người Nhện "nửa quỳ trên mặt đất, một tay chống trên mặt đất, một tay khoanh ra đằng sau”.
Kết hợp với khuôn mặt có phần điển trai của Đinh Chân Tự, biểu lộ thời thượng đột phá.
- Chát.
Lý Ngang chép miệng cắn đầu lưỡi, càng thêm khó chịu, lớn tiếng nói:
- Cậu nhóc, chào buổi trưa, đã ăn chưa?
- A?
Đinh Chân Tự từ dưới đất đứng lên, không ngờ đối phương sẽ hỏi hắn câu này, đầu tiên là ngẩn người một hồi, sau đó mới phản ứng lại:
- Chưa, vẫn chưa ăn.
- Vậy thì tốt.
Lý Ngang gật đầu, giống như lời nói cấp thấp trong tác phẩm văn học, hung ác nói:
- Tôi sẽ không cố ý nhường đâu.
Cậu chưa ăn cũng tốt, tiết kiệm không lát nữa bị đánh nôn ra mất.
Hừ hừ hữ ha ha ha.
Lý Ngang bật ra một tiếng cười vô cùng phách lối, nhìn bộ dạng đã hoàn toàn biến thành nhân vật chính đem kinh nghiệm cho nhân vật phản diện trong giai đoạn đầu của tác phẩm văn học.
- A…
Đinh Chân Tự mở miệng không biết phải nói tiếp như thế nào, đột nhiên nhận ra rằng đây nên là phần thi đấu truyền thống đưa ra những lời lẽ doạ dẫm trước trận đấu.
Trong đầu hắn đang nổi lên lời thoại thì thấy Lý Ngang lấy từ trong ba lô ra một bao đầy đất, vươn tay véo một nắm đất từ ​​trong bao ra, trên tay hắn ta loé lên một ánh điện, biến đất thành gạch đỏ.
Sau đó, không nói hai lời, hắn ta vung viên gạch đập mạnh vào trán.
Két.
Viên gạch đỏ bình thường làm sao có thể làm tổn thương đến cơ thể của Lý Ngang, lúc này lập tức tách ra làm hai và rơi xuống đất.
Không nói một lời, Lý Ngang tiếp tục tinh luyện những vật phẩm như chai bia hình hoa tuyết màu xanh lá cây, lon nước uống Red Bull, ống thép, thanh thép, dao chặt củi và các vật dụng khác, rồi đập chúng lên trán làm nứt vỡ tan tành.
- Anh Lý, anh, anh là đang ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận