Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1160: Làm nóng người

Đinh Chân Tự trợn mắt há hốc mồm, không biết chuyện gì đang xảy ra, lắp bắp nói.
- Tôi đang làm nóng người.
Lý Ngang bình tĩnh dùng thanh thép chống lên trán, tiện tay uốn cong, thản nhiên nói:
- Là một chuyên gia võ thuật, việc dùng chai bia, gạch đập vào đầu trước trận đấu là bài tập khởi động làm nóng người hết sức bình thường.
Ngược lại là cậu sau khi thấy ta phô diễn kỹ năng đầu sắt lợi hại như vậy, còn dám đứng im tại chỗ mà không bị hù doạ đầu hàng bỏ trận đấu.
- Cậu, rất tốt.
Rất tốt cái con quỷ ấy? Người bình thường ai mà bị anh hù cơ chứ? Lẽ nào anh đo lường tiêu chuẩn tâm tính của đối thủ là chơi rất hung ác trước mặt sao? Vậy tại sao anh không nhanh tay làm một dẫn chương trình đi...
Đinh Chân Tự bụng căng đầy không biết có nên nôn hay không, khí thế ngưng tụ trước trận đấu cũng vơi đi một nửa.
- Được rồi.
Lý Ngang đập viên gạch đỏ cuối cùng, xoay xoay đầu, để những mảnh gạch vỡ vụn văng ra khỏi đầu, vươn tay cầm một bên bá Giả Hoành Lan Sóc.
Khoảnh khắc lòng bàn tay của hắn ta chạm vào chuôi giáo, con số phía trên võ đài quay ngược về 0 trong nháy mắt.
Đinh Chân Tự đột nhiên cảm thấy áp lực trên người tăng lên mạnh.
Như thể là mục tiêu của kẻ săn mồi hàng đầu, bất lực, sợ hãi và tuyệt vọng.
Ken két ken két.
Hàm răng không tự chủ liên tục đánh lên, ngón tay khẽ run, chân trái lùi lại một khoảng không kiểm soát được.
Trốn đi.
Không thể đánh bại, không thể vượt qua, không thể sống sót, chỉ cần mình dám cầm vũ khí lên, hắn chắc chắn sẽ chết.
Những suy nghĩ như vậy nằm trong tâm trí của Đinh Chân Tự, giống như những chiếc đinh thép, từng chút một ăn sâu vào sâu trong tiềm thức.
Trong tầm mắt của hắn ta, Lý Ngang đã thoát ra khỏi phạm trù hình dạng con người, mà đã trở thành một thứ gì đó lớn hơn, đen tối và thâm thuý hơn.
Bóng của chiếc áo choàng trắng đầu rồng giống như một cái lỗ đen, thu hút sự chú ý của Đinh Chân Tự đối với mọi thứ xung quanh.
- Cha! Chuyện gì đã xảy ra với Chân Tự vậy?
Diêm hàn Nghiên ở phía dưới lôi đài không biết chuyện gì đang xảy ra bên trên, nên cô lo lắng hỏi Diêm Kiến Bách ở bên cạnh.
Cô chỉ nhìn thấy Lý Ngang cầm cây giáo dài, và sau đó Đinh Chân Tự liền sững sờ ngay tại chỗ, mắt mở trừng trừng, không nhúc nhích.
Con hỏi cha cha cũng không biết!
Diêm Kiến Bách ngược lại muốn nói như vậy, ông ta chỉ là một nhà nghiên cứu khoa học chuyên nghiên cứu về máy móc động lực thiết giáp, trình độ của người chơi cũng không cao.
Hơn nữa lôi đài đấu trường giác đấu Thiên Không có thể che chắn mọi sự dẫn truyền năng lượng trong ngoài giới, các thủ đoạn điều tra hoàn toàn không có hiệu quả.
- Khụ khụ, tin tưởng Chân Tự đi.
Diêm Kiến Bách ho khan một tiếng, trầm giọng nói:
- Cậu ấy không yếu ớt như con tưởng tượng đâu.
Kẻ yếu thực sự không thể gánh chịu những con hung thú sống như cơ giáp Sơn Hải...
Đạp, đạp, đạp, đạp.
Lý Ngang dễ dàng rút ra [Bá Giả Hoành Lan Sóc] đang đục trong lòng đất mà một bên vẫn duy trì sức ép thần thánh, một bên giẫm lên những mảnh vỡ trên mặt đất, không nhanh không chậm đi về hướng Đinh Chân Tự.
Đối với những người yếu đuối, áp lực do thuộc tính thần linh gây ra có thể khiến hắn vỡ mật, thể xác và tinh thần, từ phương diện bản năng, hoàn toàn không thể có bất cứ phản kháng nào.
Lý Ngang lúc đầu cũng chỉ tuỳ tiện thử một lần, nhưng không ngờ đối phương đã trúng chiêu thật rồi.
Chỉ có trình độ này thôi sao?
Cục đặc sự đang làm gì? Không phải phái loại thường dân này lên lôi đài giống như tặng đầu người sao?
Nếu thay thế tôi bằng một người chơi khác, có thể chỉ ngồi tại chỗ từ từ tra tấn tâm trí của Đinh Chân Tự bằng sự cưỡng bức thần thánh liên tục trong ba mươi phút. Khiến hắn ta ngay cả khi kết thúc trò chơi, cũng hoàn toàn trở thành phế nhân.
Lý Ngang lắc đầu, cũng không giảm tốc độ bước chân.
Cục đặc sự cũng không phải là kẻ ngốc, Đinh Chân Tự có thể lên lôi đài, chứng tỏ rằng họ có đủ tin tưởng vào hắn ta - ít nhất là một phương diện tự tin nào đó.
Như thể đáp lại suy nghĩ của Lý Ngang, Đinh Chân Tự trên mép sàn đấu run lên.
Lông mi run lên bần bật, ngón tay khẽ run, tứ chi dao động biên độ nhẹ, ngay cả bộ chiến phục bó sát người hắn mặc cũng nhăn lại.
- Ừm?
Bước chân của Lý Ngang dừng lại, hắn có thể cảm thấy dường như có thứ gì đó thức dậy trong cơ thể của Đinh Chân Tự, bản thân hắn thì đứng ở rìa của phạm vi cảnh báo của “thứ đó”, tiến lên thêm một bước, hắn sẽ bị tấn công.
Có thể tự phát chống lại sự ép buộc của thần thánh sao...
Dưới mặt nạ đầu rồng, Lý Ngang nhướng mày, không để ý tới cảnh giới cảm giác mà cất bước.
Ầm.
Trong cơ thể của Đinh Chân Tự phát ra âm thanh đồ vật vỡ vụn, hắn đột ngột nghiêng người về phía trước như thể thoát khỏi sợi dây xích vô hình.
Bộ đồng phục chiến đấu xanh trắng mà hắn ta đang mặc có vô số hình nón sắc nhọn như chất lỏng từ tính.
Những hình nón sắc nhọn này, với màu sắc có thể được mô tả là "màu đen sặc sỡ" trên bề mặt, được tán, ghép lại và kết nối với nhau.
Trong một chu kỳ hít thở, hoàn thành hàng chục nghìn hoặc thậm chí hàng trăm nghìn chuyển động cơ học phức tạp làm cho người ta hoa mắt thần mê.
Cuối cùng, một cơ giáp thẳng đứng với chiều cao hơn ba mét gần bốn mét đã được hình thành.
Chiếc cơ giáp này nặng và đồ sộ, tổng thể với tông màu xanh đen.
Hai chân máy móc có thể so sánh với bàn chân đứng vững trên mặt đất, phân ra sáu cạnh, dựa vào một số lượng lớn dịch ép để nâng đỡ trọng lượng của cơ giáp.
Các khớp chi của máy được bao phủ bởi các tấm giáp bọc thép rỗng hình tổ ong.
Giáp ngực được làm bằng bọc thép hai góc tù hình tam giác, ghép lại mà thành.
Trên tay trái đang cầm một khẩu súng máy màu đen phong cách tương lai, cỡ nòng chắc chắn lớn hơn hoặc bằng 25 mi-li-mét, chuỗi dây đạn kéo dài đến tận phía sau hộp tiếp đạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận