Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1163: Bị hao tổn

Thanh niên non nớt này còn lái máy xúc cách đây không lâu, vừa chật vật chống lại cú chém ngày càng nhanh của Lý Ngang, vừa chống lại bản năng sinh tồn sâu trong lòng quay đầu bỏ chạy.
Không thể trốn tránh, không thể trốn tránh, không thể trốn tránh!
Đinh Chân Tự gầm lên, máy cắt cao tần chém dữ dội, buộc Lý Ngang đột ngột quay lại.
Tuy nhiên, Lý Ngang trước khi bỏ đi chọc trường giáo, cũng đã cắt đứt toàn bộ cánh tay trái của cơ giáp, đập mạnh xuống đất bằng một tiếng "ầm".
- Hô, hô.
Tiếng thở vang vọng trong buồng lái.
Một trận chiến cường độ cao như vậy khiến năng lượng của cơ giáp giảm xuống nhanh chóng, hệ thống không thể không tắt một số lượng lớn các chức năng phụ trợ để duy trì hoạt động bình thường của bản thân cơ giáp.
Với việc hàng rào bảo vệ tâm linh bị đóng lại, sự cưỡng chế thần thánh thoát ra khỏi cơ thể đối phương một lần nữa bao trùm trái tim của Đinh Chân Tự.
Kẻ yếu, tại sao phải chiến đấu.
Trong đầu Đinh Chân Tự đột nhiên xuất hiện câu nói đó.
Khi hắn ta gần học lên trung học, hắn ta biết rằng các trạch nam, trạch nữ bố mẹ trong nhà đã đặt cho hắn ta một cái tên, có nguồn gốc từ một bộ phim hoạt hình cổ điển có tên "Shin Seiki Evangelion".
Đối với nhị thứ nguyên như hắn bố mẹ rất kiệm lời, nhưng vì sự tò mò, hắn vẫn vào xem bộ hoạt hình đó.
Chính đây?
Loại tình cảm này nảy sinh một cách tự nhiên sau khi hắn xem tác phẩm đó.
Là nhân vật chính của phim hoạt hình, Shinji Ikari là một người nhát gan, sống nội tâm, tự kỷ, rụt rè và có thái độ tiêu cực với mọi thứ và luôn thích dùng "xin lỗi" để trốn tránh thực tại.
Ở một mức độ nào đó, khiến cho Đinh Chân Tự đang học nửa năm cuối cấp cảm thấy có chút buồn nôn.
Nhân vật chính chân chính không phải là nên sát phạt dứt khoát, kiên quyết, dũng cảm, kiên trì, có trách nhiệm, không trốn tránh, không nhát gan và không bao giờ có nhược điểm sao?
Cuối cùng vào một ngày nọ, hắn không thể kìm lòng và hỏi cha mình, người cha đang mặc áo phông và hút thuốc trên ban công, đã nói với hắn như vậy.
- Khụ khụ, con đã xem xong bộ phim hoạt hình đó chưa? có phải nghĩ rằng đã đặt tên nhầm cho mình không? Thực ra, nếu con bỏ qua phần mô tả chi tiết trong EVA và chỉ tập trung vào những việc làm của nhân vật chính, con có thể thấy sự khác biệt của Shinji Ikari.
Một cậu bé 14 tuổi mồ côi mẹ từ nhỏ và bị cha bỏ rơi trong sự chăm sóc nuôi dưỡng tại nhà một người họ hàng, cậu nhận được một lá thư và một mình đến thành phố Tokyo mới thứ ba, cậu nghĩ rằng mình có thể được chào đón của cha mình. , nhưng cậu đã tận mắt chứng kiến ​​một thể sinh mạng không biết có sức mạnh to lớn không thể chiến thắng được, tàn khốc vô tình chèn ép quân đội nhân loại. Và hắn ta khao khát người cha vẫn như cũ, hướng cho hắn ta những mệnh lệnh tàn khốc khắc nghiệt trong hoàn cảnh không được đào tạo chút nào, điều khiển cơ giáp khổng lồ và liều mạng của mình để chiến đấu với sinh vật vô danh.
Khi hắn ta từ chiến trường bước xuống, không có huy chương, không có hoa, không có tiền thưởng.
Thay vào đó, hắn tiếp tục bị những người thân yêu của mình đối xử thờ ơ, bị đồng loại coi như quái vật, và buộc phải giam giữ trong tù.
Được yêu cầu tiếp tục nằm xuống cỗ máy khổng lồ có thể nuốt chửng hắn bất cứ lúc nào.
Lang thang trên bờ vực của sự sống và cái chết hết lần này đến lần khác, đánh bại kẻ thù khủng bố bất khả chiến bại, bảo vệ hy vọng của toàn nhân loại.
Chỉ nhìn vào sự tích, Thánh nữ Jeanne d’Arc không thể sánh hắn vạn nhất, Messiah tại thế chẳng qua cũng chỉ như thế.
- Một anh hùng đích thực không phải trong tình huống nắm chắc chiến thắng trong tay, lười biếng tản mạn ra tay chèn ép. Trái lại trong hi vọng xa vời, nguy cơ rơi vào tuyệt vọng sớm tối, hắn ta vẫn có thể quên mình, không quản ngại gian khổ, hiểm nguy, hy sinh vì lợi ích của đại đa số mọi người.
- Tại sao kẻ yếu phải chiến đấu? Để bảo vệ kẻ yếu hơn.
Đinh Chân Tự không thể nhớ rõ cảnh cụ thể của cuộc nói chuyện giữa hai cha con ngày hôm đó, nhưng trong tâm trí hắn ta, vẫn có thể mơ hồ nhớ đến hàng ngàn ngọn đèn mà hắn nhìn xuống từ lan can.
Vù vù.
Hai chiếc sừng trên đỉnh đầu của cơ giáp Quỳ Ngưu dao động, lại chuyển thành dạng chất lỏng từ tính.
Dưới sự kiềm chế của từ trường mạnh do cơ giáp phát ra, xuất hiện nghìn chiếc kim nhỏ.
Ngay khi hầu hết mọi người nghĩ rằng những chiếc kim nhỏ này sẽ được tung ra như một vũ khí ẩn giấu để giết kẻ thù.
Trong buồng lái, Đinh Chân Tự khẽ nhếch miệng, lộ ra một nụ cười kiên định.
Ầm, ầm âm!
Vô số cây kim chất lỏng từ tính tốt bắn từ trên xuống dưới, hướng về phía ngực của cơ giáp.
Khoang điều khiển trong nháy mắt bị đâm thành con nhóm.
Tí tách, tí tách.
Máu từ trong khoang điều khiển chảy ra, nhỏ giọt xuống đất dọc theo kim thép do từ tính tạo thành.
- Ôi ôi.
Cổ họng, yết hầu, cơ thể và tứ chi của Đinh Chân Tự đều bị đâm thủng, phát ra tiếng thở dốc.
Ngay cả khi trải qua vô số lần trong phòng thí nghiệm, loại đau đớn này có thể so sánh với một ngàn thanh kiếm xuyên qua linh hồn.
Chất lỏng từ trường tiếp xúc bên ngoài buồng lái co lại một cách tự nhiên, như thể nó còn sống, theo vết thương, chảy vào mạch máu và đi khắp cơ thể.
Gắn liền với mọi ngóc ngách của các cơ quan nội tạng, xương và cơ bắp, vô số bộ phận kim loại không rõ chức năng được hình thành một cách tự nhiên.
Cơn đau dữ dội quét qua cơ thể, Đinh Chân Tự có thể cảm nhận rõ ràng những bộ phận đó nhanh chóng được kích hoạt, tạo thành một sự phối hợp nhịp nhàng và gọn gàng, phát huy tác dụng.
Trái tim đang đập với sức mạnh chưa từng có.
Tay chân toàn thân truyền đến sức mạnh dường như vô cùng vô tận.
Thị giác, thính giác và xúc giác chưa bao giờ rõ ràng và sáng sủa đến thế.
Hắn ta không còn điều khiển cơ giáp này bằng cơ thể của mình nữa, mà tích hợp một thể với cơ giáp này thông qua vô số sợi bó chất lỏng từ tính kéo dài từ đầu, lưng, dưới xương sườn, cánh tay và bàn chân.
Lý Ngang liếc mắt nhìn cách đó không xa.
Sau khi cơ giáp bị mất đôi sừng, mức độ đe dọa đột ngột tăng lên, căn bản không thể so sánh được với trước đây.
“Sơn Hải kinh . Đại hoang đông kinh”: [Dáng như trâu, thân không có sừng, một chân, nước ra vào phải có mưa gió, ánh sáng như nhật nguyệt, âm thanh như sấm, tên gọi là Quỳ].
Trong đầu Lý Ngang nghĩ đến một đoạn mô tả về “Sơn Hải Kinh” hắn ta thầm lẩm bẩm:
- Rõ ràng là cơ giáp được chế tạo bằng máy móc, làm sao có thể sau khi không có cặp sừng, lại trở nên mạnh mẽ hơn?
Không phải thật sự là Quỳ Ngưu chứ?
Những nghi ngờ của hắn đã được giải đáp ngay lập tức.
Chỉ còn một cánh tay, cơ giáp khổng lồ nắm chặt chuôi hai đầu của thanh kiếm dài bằng cánh tay phải duy nhất của nó, và từ từ cúi xuống như một vận động viên chạy nước rút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận