Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1202: Tiêu cực

Bị phát hiện nhanh như vậy sao?
Cự Khuyết nhăn mày lại, cơ thể như hùm như gấu hạ thấp xuống rồi cong hai gối. Sau đó nhảy lên với sức bật cực mạnh.
Uỳnh !
âm thanh sàn bê tông kiên cố bị nứt vỡ vang lên. Mặt đất bị lực bật nhảy của Cự Khuyết làm cho rạn nứt như mạng nhện. Tay phải không ngừng dùng khiên đục vách tường, tạo đà nhảy lên, những nơi chiếc khiên này đi qua đều đổ vỡ lượng lớn đất đá. Bằng động tác mau lẹ, chỉ trong thoáng chốc, Cự Khuyết đã.
lên đến sân thượng. Hai tay phủi phủi tro bụi rồi nhìn về phía bầu trời, vung vẩy ngón tay cái xuống phía dưới nhằm khiêu khích người chơi khác.
Cơ hội giao thủ cùng người chơi trong top 100 rất có giá trị. Dù bình thường Cự Khuyết cũng thường xuyên luận bàn cùng phó hội trưởng xếp hạng sáu mươi bảy cùng hội trưởng xếp hạng hai mươi bốn. Nhưng bọn họ đều là thành viên trong một công hội nên khá quen thuộc lẫn nhau. Do đó, những cuộc luận bàn của họ đều thiếu yếu tố bất ngờ, rất khó khai thác được những khả năng khác. Hơn nữa đó cũng chỉ là luyện tập, làm sao so được với cùng người lạ chiến đấu sinh tử.
Cự Khuyết khao khát được chiến đấu, khẽ hít sâu một cái. Dù cho sân thượng đang có gió lạnh gào thét cũng không hề có ý nghĩa đối với nhiệt huyết đang dần cháy lên bên trong Cự Khuyết.
Keng.
Tay phải chụp lấy thanh kiếm bên hông, đại kiếm ra khỏi vỏ, thân kiếm như ánh trăng. Thoáng chốc sàn bê tông như đậu hũ bị thanh kiếm cắt lấy. Những con chim trên bầu trời vẫn không ngừng bay, Cự Khuyết nhắm mắt ngưng thần, chầm chậm kiểm soát tinh thần cùng cơ thể, chờ đợi Lý Ngang đến.
Một phút đồng hồ.
Hai phút đồng hồ.
Ba phút.
Cự Khuyết hô hấp từ từ bình thản hơn, nội lực ẩn đi chứ không lộ ra. Ngoại giới khóc thảm âm thanh, tiếng ông ông của đèn neon dần dần rời xa rồi yếu dần, giữa thiên địa chỉ còn lại tiếng nhịp tim thình thịch.
Mười phút đồng hồ đã trôi qua, Lý Ngang vẫn chưa xuất hiện.
Cự Khuyết không cách nào cảm giác được tim đập của mình, thay vào đó là một loại rung động chạy xuyên qua cơ thể. Trái tim nhảy lên, huyết dịch chảy xuôi, bắp thịt dẫn dắt, toàn bộ thống nhất thành một thể. Anh ta cảm giác mình vừa chạm đến một thứ gì đó không thể thấy cũng không thể sờ, chỉ thiếu chút nữa là đã có thể vượt qua.
Vẫn chưa thấy bóng dáng Lý Ngang trong suốt mười lăm phút qua.
Cự Khuyết yên tĩnh đứng tại chỗ tựa như một pho tượng, cả người dường như cùng đại kiếm trong tay hòa làm một thể, không có khoảng cách giữa đôi bên.
Lý Ngang, vẫn không có xuất hiện. Cự Khuyết chậm rãi mở mắt, nhìn về phía bầu trời, quơ quơ tay trái.
Người đâu?
Vị phó hội trưởng Kiếm Vương đình này khẽ nhúc nhích môi, muốn nói lại thôi.
Ta đứng bất động ở đây lâu như vậy, tại sao vẫn chưa có ai tới?
Nói cả hai cùng chung chí hướng, dùng võ kết bạn nhưng song phương lại không có một trận chiến thống khoái vậy chẳng phải để cho ta xấu hổ chết hay sao?!
Cự Khuyết không biết trận chiến này có thể truyền đến thế giới thực hay không. Hắn trầm mặc một hồi rồi từ thanh đồ vật lấy ra bốn máy bay trinh sát không người lái, sau đó thả cho chúng bay lên trên không, tiến vào chế độ điều tra. Mấy chiếc máy bay không người lái này là sản phẩm cao cấp của phòng thí nghiệm Prometheus, nó có tốc độ bay cao, thời gian bay dài lại vô cùng linh hoạt gọn nhẹ, hơn hết là có thể phòng ngự trước các loại thiết bị quấy nhiễu điện từ EMP. Hơn nữa, nó có nhiều chức năng tiên tiến, có thể chụp ảnh hoặc chụp ảnh hồng ngoại cùng các loại thủ đoạn khóa mục tiêu hoặc giám sát vị trí kẻ địch. Ngoài ra, khả năng tấn công của nó cũng không hề tầm thường, nó được trang bị ụ súng máy cỡ nhỏ, có thể phá hủy đạn đạo cỡ nhỏ cũng như các loại xe con trên đường phố.
Vù vù !
Máy bay trinh sát không người lái cất cánh. Sau đó bay thẳng lên không trung với tốc độ cực nhanh. Camera lóe ra ánh sáng đỏ, tự động tìm kiếm mục tiêu phát ra bức xạ nhiệt. Đột nhiên, mấy chục cái gai nhọn từ đâu đó xuyên phá không khí bay đến, xuyên qua thân máy bay trước khi nó kịp phòng thủ bằng ụ súng máy cỡ nhỏ. Chiếc máy trị giá mấy vạn đô la bốc khói rồi rơi bộp xuống sàn của tầng thượng rồi vỡ nát.
Cự Khuyết đang cầm màn hình điện tử điều khiển máy bay không người lái ngẩng đầu lên nhìn về bầy chim trên không trung, chính bọn chim này đã bắn ra gai nhọn tấn công máy bay không người lái.
Cự Khuyết vứt điều khiển vào thanh trữ vật, tay nắm chặt chuôi kiếm sau đó cúi người, bật mạng lên từ sân thượng, hướng về phía bầy chim.
Ầm!
Cánh tay tráng kiện của Cự Khuyết như chiếc máy đục, bấu víu vào tường nhanh chóng đưa anh ta lên đến tầng cao của một tòa nhà gần đó. Bầy chim lúc này cũng nhanh chóng bay đi. Nhưng Cự Khuyết vất vả mới trèo lên đến sân thượng làm sao có thể buông tha chúng dễ dàng như thế. Anh ta lấy ra súng máy hạng nặng, nhắm phía bầy chim đang bay đi mà bắn phá. Nếu là những người chơi có tố chất thân thể mạnh mẽ thì súng máy hạng nặng cũng không khác súng nước là bao nhưng đối với những con chim này, dù cho chúng không thể gia cường cơ thể nhưng bằng sự linh hoạt của chúng. Chúng có thể nhẹ nhõm né những viên đạn bay ở tốc độ siêu thanh, cả một dây đạn cũng không thể giết chết một con.
Cự Khuyết yên lặng thu hồi súng máy, nhìn xem những con chim tụ họp một lần nữa trên tầng thượng, cách anh ta khoảng hai trăm mét. Anh ta không có nhiều thủ đoạn công kích từ xa, súng máy cùng các loại vũ khí hiện đại không có hiệu quả, chỉ còn lại kiếm khí phóng ra ngoài là biện pháp cuối cùng. Nhưng để đối phó với mấy trăm con chim này sẽ tiêu hao lượng lớn linh lực, được không bù được mất.
- Người đâu?
Vị phó hội trưởng Kiếm Vương đình này nhịn không được, hướng về phía bầy chim hô lớn:
- Có đi ra hay không? Còn muốn đánh nữa hay không?
“Cạc cạc.”
“Chiêm chiếp.”
“Chít chít.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận