Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1239: Bắt cóc

Balalaika nhếch miệng nở nụ cười, tiện tay buông APS. Khẩu súng lục tự động hoàn toàn không rơi xuống đất mà lơ lửng trên không, họng súng vẫn tiếp tục chĩa vào Phù Thủy:
- Yên tâm, nếu như muốn giết ngươi, chúng ta vừa rồi liền động thủ.
Phù Thuỷ sầm mặt lại, ngoài mạnh trong yếu nói:
- Vậy ngươi muốn như thế nào?
Balalaika đưa mắt nhìn về phía Bắc Phong Chi Thần, người sau cất khẩu súng bắn tỉa phong cách khoa học viễn tưởng tương lai gần, bước nhẹ xuống cầu thang đá gãy, lướt xuống trước người Phù Thủy, dùng đèn pin chiếu vào thắt lưng của Phù Thuỷ.
23 giờ 29 phút 33 giây.
Đếm ngược trên thắt lưng của ba người bọn họ hoàn toàn giống nhau.
- Quả nhiên giống nhau sao...
Balalaika do dự một tiếng, hút một hơi thuốc lá, ánh lửa tàn thuốc theo hô hấp, sáng tối chập chờn.
Phù Thuỷ vô thức hỏi:
- Cái gì?
- Thời gian.
Balalaika chỉ chỉ thắt lưng của mình, thản nhiên nói:
- Thứ này đúng là đạo cụ giữ mạng bảo vệ người chơi khỏi những sinh vật trong thế giới kịch bản, đồng thời cũng là vật giới hạn tốc độ cho trò chơi giết chóc để thúc đẩy người chơi chém giết lẫn nhau.
Dường như là chú ý tới biểu tình trên mặt Phù Thuỷ, Balalaika dùng âm thanh tràn ngập từ tính lười biếng chậm rãi nói:
- Những sinh vật trong thế giới kịch bản mà ta đang nói đến không phải là con lừa máy móc mà ngươi đã thấy, mà là một thứ gì đó mạnh hơn. So với thứ đó, con lừa máy móc chỉ có thể coi là bầy kiến nhỏ yếu vô tri mà thôi...
Balalaika khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn xem biểu tình âm trầm bất định của Phù Thuỷ, tùy ý nói:
- Ngươi bây giờ hẳn là đang nỗ lực liên hệ những người Syndicate khác? Thật tiếc, các lớp của tòa nhà này có thể hấp thụ hầu hết năng lượng tự do ở các dạng hiện có. Giao tiếp tầm ngắn vẫn ổn, nếu giao tiếp trên một khoảng cách xa, căn bản là không thể kết nối được. Điểm này, chúng ta đã thử qua. Cho nên cũng đừng nghĩ đến việc nhờ đồng bạn của ngươi tới cứu ngươi. Mặt khác....
Balalaika nhìn Phù Thuỷ thấp hơn mình một cái đầu, mỉm cười nói:
- Ngươi tạm thời không cần lo lắng cho ta sẽ cùng đồng bạn cướp đi bột phấn thủy tinh trong thắt lưng của ngươi.
Phù Thủy mặt không chút thay đổi nói:
- Có ý gì? Dựa theo các ngươi nói, không phải bột trong thắt lưng có thể bảo vệ người chơi khỏi một ít quái vật cấp thấp sao? Một người chỉ có bột phấn có thể tồn tại trong 24 giờ, buộc nhóm người chơi phải chém giết lẫn nhau ngay từ đầu, cướp đoạt bột phấn của nhau, câu giờ cho bản thân. Hay là các ngươi dự định cưỡng ép ta? Dùng ta đến ép những người khác trong Syndicate đầu hàng, giao ra bột phấn? Vậy sợ rằng các ngươi phải thất vọng. Trong giai đoạn thi đấu, người chơi có thể tự do lựa chọn đầu hàng và rời khỏi, hơn nữa những người khác sẽ không vì ta mà đầu hàng…
- Ngươi đoán sai.
Balalaika lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ vào con số 37 khổng lồ trên bức tường bên cạnh:
- Đây là tầng ba mươi bảy của tòa nhà, mà chúng ta là từ tầng ba mươi chín nào đó trong đường ống trốn xuống. Nói cách khác, không gian thực tế của tòa nhà này ít nhất có bốn mươi tầng, mỗi tầng đều vô cùng rộng lớn, liên lạc rất khó khăn. Dưới tình huống như vậy, với mức độ phân tán giữa các người chơi, chắc chắn không có cách nào để tìm thấy những người chơi khác trong thời gian ngắn, thông qua chiến đấu, lấy được bột phấn của thiết bị bức xạ duy trì thân phận . 300 người chơi, mỗi người có 24 giờ, sống ở đây trong 168 giờ và cuối cùng có 50 người thắng. Chỉ cần phép tính toán học đơn giản, liền có thể phát hiện, dù là đem tất cả thời gian bột phấn hợp thành một, cũng không đủ 50 người sống qua 168 giờ. Nếu như lấy kết quả làm nguyên nhân, tính toán đoán ý định của trò chơi chết chóc, có thể có khả năng ...
Suy nghĩ của Phù Thủy quay cuồng, lập tức phản ứng lại:
- Một, bột phấn không đủ dùng, người chơi cho dù chém giết lẫn nhau, thì bốn ngày đến năm ngày sau đó, dùng hết tất cả chỗ bột phấn tìm được, sẽ gặp tấn công. Hầu hết những người chơi sống sót đều sẽ bị truy sát. Hai, bột phấn không đủ, nhưng người chơi có thể được bảo vệ bằng cách thỉnh thoảng cho bột vào. Nếu không có bột phấn để bổ sung thời gian, cần phải trốn đông trốn tây, tránh né nguy hiểm. Ba, người chơi ngoại trừ giết hại lẫn nhau, còn có thể thông qua những phương thức khác, lấy được một lượng nhỏ bột phấn bổ sung từ thế giới kịch bản, sống qua bảy ngày…
- Không sai, ngươi quả nhiên rất thông minh.
Balalaika gật đầu nói:
Khả năng thứ nhất và thứ hai là không cao, nếu như ngươi nhìn thấy cái gọi là Nhân viên bảo vệ tầng 39 tàn sát các vật thể méo mó, ngươi liền biết cho dù là 50 người chơi đứng đầu, cũng rất khó có thể sống sót khi bị bao vây bởi các nhân viên bảo vệ. Bởi vậy có khả năng nhất là loại thứ ba. Ở một số nơi trên bản đồ này, có giấu bột phấn thủy tinh, cũng như thông tin cho phép chúng ta hiểu thế giới quan bối cảnh tư liệu thiết kế. Nói cách khác, chỉ cần có thể tìm được tiếp tế, chúng ta liền không có lý do cần thiết để loại bỏ ngươi lấy bột phấn. Ngươi là trợ thủ đắc lực trong chiến đấu, đồng thời cũng là con tin của Syndicate. Dù nói thế nào, Thất Khống và Thái Hạo cũng sẽ không nhắm mắt làm ngơ ngươi tử vong, nói không chừng còn có thể cùng chúng ta kết thành đồng minh, cùng đối phó Tập đoàn Công nghiệp nặng Châu Âu người đông thế mạnh . Nội dung cái sau ngươi chắc chắn cũng đoán được, lúc này họ đã bắt đầu kéo bè kết phái, cùng nhau tìm kiếm một số loại thiết bị và dụng cụ trong tầng lầu. Ngươi đối với chúng ta, còn có giá trị lợi dụng.
- A.
Phù Thủy nhếch nhếch khóe miệng, vừa định mở miệng nói chút lời mỉa mai, liền nghe được chỗ rất xa truyền đến tiếng nổ ầm vang dội.
Oanh!
Một đạo diễm kiếm dài hàng trăm mét, ở chỗ nóc nhà kim loại đâm xuyên qua thương khung, tia sáng vô cùng chói mắt, chiếu rọi tầng 37 mờ tối không biết đã bao lâu.
Rầm rầm.
Một kích đi qua, diễm kiếm rực cháy từ từ biến mất, thép bị ngọn lửa làm tan chảy nhỏ giọt xuống như một dòng thác đỏ thẫm.
Qua khe hở Thương Khung Phá, có thể trông thấy không gian mờ tối đen như mực trên nóc nhà.
Diễm Chi Kiếm của Michael ...
Phù Thủy hít sâu một hơi, lấy nhãn lực của cô ấy, không thể nhận ra chiều dài chính xác của Diễm Chi Kiếm, đoán xem Michael hiện tại rốt cuộc ở tầng nào, và ở nơi đó, Michael phải đối mặt với cái gì, đã vung thanh kiếm này.
- Cho dù nhìn bao nhiêu lần, vẫn là rất hùng vĩ ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận