Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1259: Vù vù

Lào Hà hít sâu, trầm giọng nói:
- Nếu như vậy, chúng ta phải nhanh chóng gửi tin tức này ra bên ngoài.
- Đáng tiếc là cơ chế camera của máy dò rất thông minh, không thể thông qua phương thức "gây sát thương cho người đồng hành bằng một cuộc tấn công nhẹ", để làm cho camera duy trì trạng thái tập trung.
- Có lẽ...
Sắc mặt lão Hà đột nhiên thay đổi, cơ giáp Sơn Hải màu vàng đỏ bỗng giơ tay phải lên, che ở phía trước khoang điều khiển, giáp tay kéo dài thành tấm khiên hình tròn như một con khổng tước xòe đuôi...
Nhưng, vẫn là đã quá muộn rồi.
Một thanh kim loại dài một mét nhấp nháy với ánh sáng điện bắn đến từ một khoảng cách rất xa, ngay lập tức xuyên qua giáp tay của cơ giáp [Sơn Hải Hổ Giao] chưa được triển khai đầy đủ, đập nát phần trên của toàn bộ cơ giáp.
Hàng loạt mảnh vụn kim loại văng tứ tung ra ngoài, lão Hà ở khoang điều khiển bị sóng xung kích thổi bay, toàn thân đầy vết thương rách nát.
Các chấn thương càng che giấu càng nghiêm trọng do chấn động nội tạng gây ra, khiến hắn ho mạnh ra một ngụm lớn máu tươi, lâm vào hôn mê.
Bộ đồ chống xóc mà mỗi người lái cơ giáp mặc, bây giờ mới phát huy tác dụng.
Nó tự động buộc chặt mặt ngoài của bộ đồ, cầm máu chảy ra từ miệng vết thương, sử dụng ống tiêm bên trong đồ để tiêm vào một lượng lớn nước thuốc sơ cứu.
Cũng căn cứ vào số liệu sinh lý và trạng thái tinh thần của người sử dụng để trực tiếp tiếp quản đại não, đưa ra chỉ thị rút lui đầu hàng.
Cơ thể của lão Hà biến mất giữa không trung.
Không đợi Đinh Chân Tự kịp thở ra, một thanh kim loại khác lại từ phía xa lao đến, bắn về phía khoang điều khiển của cơ giáp [Sơn Hải Quỳ Ngưu].
Vù vù.
Từ quả cầu Hamster bất ngờ bay ra một vũ khí kim loại Nguyệt Nha hình bánh xe.
Đồng thời cũng xé rách lều trại của quả cầu Hamster và bổ thẳng vào thanh kim loại.
Sóng xung kích nổ mạnh có thể thấy bằng mắt thường.
Đinh Chân Tự rõ ràng nhìn thấy, thanh kim loại bị chia làm đôi, tách thành hai đoạn, rơi xuống vách đen không đáy.
Mà vũ khí Nguyệt Nha của Huyễn Nguyệt, cũng bạo lui đến ba mươi mét, bằng một lực vô hình đã bay về tay của Huyễn Nguyệt đang sắc mặt tái nhợt.
Không cần phải gọi hai chữ kẻ địch nữa, một thân ảnh của máy dò lặng lẽ xuất hiện trên bầu trời.
Hệ thống phát hiện và cảnh báo sớm đa công năng của Quỳ Ngưu tự động phân tích quỹ đạo bay của thanh kim loại, ngay lập tức khóa hướng tập kích của kẻ thù - cách xa hàng ki-lô-mét, khoảng trống hẹp trên tường.
Ở đó có một thân ảnh mặc áo khoác da màu đen và đội mũ bảo hiểm xe máy màu sáng đục đang ngồi xổm trên mặt đất, tay trái cầm theo một đống gậy gộc kim loại, toàn bộ cánh tay phải được biến thành một quỹ pháo từ tính kéo dài và cồng kềnh, miệng pháo hướng về phía đám người Đinh Chân Tự.
[Siêu Lâm Giới] của Syndicate...
Mà người còn lại ở cùng hắn, mặc đấu phục đơn giản, thân hình cao lớn cường tráng, vẻ mặt quang minh chính đại, chính là thanh niên [Lôi Lang - Vương Hổ].
Nhận ra mình bị phát hiện, Vương Hổ không hề có ý định thoát đi cùng đồng bọn, hắn sải bước khỏi khe hẹp trên tường, đến giữa chiếc thang treo, nhìn Đinh Chân Tự và những người khác ở phía xa.
Không chút do dự, cơ giáp Quỳ Ngưu và Cù Như bóp cò thẳng về phía Vương Hổ, phóng ra chuỗi đạn pháo.
Khoang tên lửa trên lưng cơ giáp cũng phóng hơn chục tên lửa mini, kéo theo đuôi lửa bay về phía Vương Hổ.
Nhưng mà, Vương Hổ chỉ nhún chân, nhảy ra.
Bịch!
Cơ thể của hắn nhảy cao lên như đạn pháo, rồi lại nện thật mạnh xuống, khiến cho thang treo điên cuồng rung chấn như sắp sụp đổ.
Mặt đất dưới chân cơ giáp khẽ rung động, đạn pháo liên hoàn gieo rắc cái chết xẹt qua bên người Vương Hổ.
Đối với những hỏa tiễn mini...
Những sợi lông tóc bay bay ánh chớp mọc dài ra từ có thể trống rỗng của Vương Hổ.
Hình dáng ban đầu vốn cứng cáp cường tráng lại càng phồng lên thêm nữa.
Giống như một con thú hình sói được bao quanh bởi sấm sét.
Xoẹt.
Tiếng xé gió dày đặc vang lên, một phần lông trên bề mặt cơ thể của Vương Hổ đột nhiên trở nên sắc nhọn dưới tác động của tia chớp, khi lưng hắn run lên, bắn ra từng viên một, kích nổ tất cả các hỏa tiễn mini.
Cả người, hoặc nói là Lôi lang ma thú, giống như sao băng nện về phía đám người Đinh Chân Tự.
- Chết!
Người lái trẻ tuổi của cơ giáp Cù Như, chính mắt nhìn thấy người tiền bối vừa như cha vừa như sư phụ của mình bị đánh bay, thương tích nặng nề, sống chết không rõ.
Vào giờ phút này, hắn nóng giận hăng chiến, tiến lên một bước, trường kích khổng lồ trong tay vù vù rung động, chém về phía dã thú hình sói.
- Cẩn thận!
Đồng tử của Đinh Chân Tự co rụt lại.
Hắn thấy lông sống lưng của con thú sói sấm sét đột nhiên kéo dài ra, cuốn lấy chuôi cầm của trường kích, không cho lưỡi kích chém xuống cơ thể.
Còn bản thân Lôi Lang, với sự nhạy bén trái ngược với thân hình, bất ngờ quay người, hai cặp móng sói túm lấy cánh tay phải của cơ giáp Cù Như, dùng sức xé xuống.
Tạch tạch tạch tạch tạch tạch.
Linh kiện của cơ giáp Cù Như giống như bị nổ bắn tung tóe, cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết của người lái, toàn bộ cánh tay phải của cơ giáp bị rách gãy,
Rơi xuống đất kèm theo tiếng nổ vang.
Vù vù!
Một tia sáng đỏ lóe lên, Xích Tiêu rút thanh trường kiếm trên thắt lưng ra, hào quang kiếm đỏ rực buộc Lôi Lang phải lùi lại.
Cự Khuyết cũng rút ra Huyền Thiết Đại Kiếm, làm tấm chắn, chặn pháo điện từ [Siêu Lâm Giới] bắn đến.
Tri Mệnh nhanh nhẹn linh hoạt, không biết từ bao giờ đã lấy ra một cái hộp phẳng nửa gỗ nửa sắt, ngắm đến Lôi Lang.
Cái hộp kia dài bảy tấc, dày ba tấc, bề mặt hộp khắc một chữ triện nhỏ với dòng chữ “Ra tất thấy máu, trống về là điềm xấu”.
Một tay Huyễn Nguyện giơ trăng tròn, vầng trăng nhẹ nhàng xoay, ánh sáng yếu ớt của đèn khẩn cấp phản chiếu trên bề mặt lưỡi kiếm sắc bén.
Bị bao vây như vậy nhưng Vương Hổ lại không chút khẩn trương và bối rối nào, dưới hình thái Lôi Lang hắn chậm rãi đứng lên, nắm chặt móng vuốt sói, phóng ra tia sét và biến những thứ kim loại găm trên tay thành tro bụi.
[Côn trùng kêu vang cao bước sóng cắt chém đao] trong tay Đinh Chân Tự phát ra tiếng vù vù, hắn bước lên một bước, nhìn thoáng qua trạng thái của đồng đội - cơ giáp Cù Như đứt mất một tay, mà người lái trong khoang điều khiển...
Vừa nãy bị công kích, cánh tay bị các linh kiện làm trầy xước, toàn bộ tay phải bê bết máu, đang nhận trị liệu cầm máu của bộ đồ chống xóc.
- Ngươi rất có dũng khí.
Huyễn Nguyệt nhẹ giọng nói:
- Nhưng mà hai người các ngươi, cứ bất ngờ tập kích như vậy, không sợ có vào mà không có ra sao?
- Cứ đông người là hay sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận