Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1278: Đi săn (2)

Đại Hắc Thiên híp mắt, âm trầm nói: “Trong số năm mươi người chơi đứng đầu, người chuyên tâm hệ triệu hoán cũng chỉ có chừng đó, chưa biết chừng hắn một mực ẩn giấu con bài chưa lật, cho tới trận chiến tranh đoạt cửa vào hiện tại mới chính thức lật lên, muốn chơi ra tiết mục đổi trắng thay đen…”
“Nếu những con sâu kia chịu sự khống chế của ta, ngươi cảm thấy bây giờ anh ngươi có thể đứng đây à?”
Kiến Vương hờ hững nhìn hắn, bình tĩnh nói. Mặt Đại Hắc Thiên hơi biến sắc, hừ lạnh, không nói tiếp nữa. Ba người hoàn toàn không nghĩ tới việc tìm cách cứu viện người chơi Tập đoàn Công nghiệp nặng châu Âu dùng máy truyền tin để phát tin tức cầu cứu. Tuy bọn họ cùng chung phe Tập đoàn Công nghiệp nặng châu Âu, nhưng mạng của ‘đồng nghiệp’, nào có trân quý bằng của mình. Thật vất vả mới trốn thoát được dưới sự đuổi giết của tổ trùng, sao mà có thể quay lại được. Ba người im lặng một lát, thoáng khôi phục chút khí lực, rồi đứng dậy chạy tiếp. Từ trang bị thông tin Tập đoàn Công nghiệp nặng châu Âu cung cấp, phạm vi cực hạn để truyền tin là 3000 mét, bầy trùng rất có thể đang ở phụ cận. Để phát hiện sớm lẩn tránh đơn vị bầy trùng, Đại Hắc Thiên và Vũ Xà khống chế máy bay không người lái tuần tra ở xung quanh, Kiến Vương thì thả ra mấy trăm con mối phi hành to bằng bàn tay, tìm kiếm lối đi thông với tầng dưới. Ba người chơi ẩn nấp đi về phía trước thì đột nhiên, sắc mặt của Kiến Vương bỗng chốc thay đổi, con mối phi hành hắn thả ra để thăm dò đường đi ở phía trước đang tiêu vong với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
“Ở nơi cách xa mấy trăm mét, ta ngửi được mùi của con kiến trên người bọn họ.”
Giọng người đàn ông trầm thấp vang lên ở khúc quanh phía trước, dần dần tiếp cận.
“Hoang Xuyên…”
Đại Hắc Thiên híp mắt, nhìn người đàn ông trung niên tướng mạo bình thường xuất hiện phía trước, hàm răng hắn cắn chặt, nghiến răng nói ra tên của người tới.
Vị đứng thứ 38 trên bảng xếp hạng, Công hội Hoa Quỳnh, Hoang Xuyên.“.
Xem ra trạng thái của mấy vị đều không tốt cho lắm nhỉ.”
Vẻ mặt Hoang Xuyên lãnh đạm quét mắt nhìn ba người Đại Hắc Thiên có hơi chật vật, đưa tay nhấc mấy cái đai lưng nhuốm máu vác trên vai: “Chi bằng ba vị trực tiếp đưa đai lưng trên người cho ta, từ đó rút khỏi cuộc thi dừng bước, thế nào? Ta có thể bớt chút thời gian tinh lực đánh nhau, các vị cũng sẽ không vì quyền cước không có mắt, mà gánh chịu nguy hiểm tử vong ngoài ý muốn.”“... Ha hả.”
Đại Hắc Thiên tính toán linh lực còn dư lại trong cơ thể, trái tim trùng xuống, nhưng trên mặt vẫn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, lạnh nhạt nói: “Lấy một địch ba, ta không biết ngươi lấy tự tin từ đâu, mà dám nói ra những lời này.”“Thật náo nhiệt nhỉ.”Giọng nói êm ái truyền tới từ đường hầm bên trái, Nghi Bệnh Vọng Tưởng nắm dao găm sắc bén trong tay, mặc chiếc đầm màu trắng nhuốm máu nhảy tới gần, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng:
“Kiến Vương phải không, ta nghe nói thuộc hạ 13 Mark của ngươi, cùng với Hắc Thánh Tử anh trai của ta chết trong cùng một nhiệm vụ kịch bản. Có để ý việc ta mở óc của ngươi ra, nhìn tin tức bên trong không?”
Thế Giới Thất Lạc, tầng 36. Người máy quét rác lớn như cối xay nhanh chóng xẹt qua trên không trung, phía trên chở ba bóng hình, chính là người sở hữu người máy quét rác Phù Thủy, cùng với Balalaika và Bắc Phong Chi Thần kèm cặp hai bên nàng. Phù Thủy lái người máy quét rác, cảm nhận được gió thổi hiu hiu tới, không nhịn được liếc mắt, hỏi:
“Chúng ta đã đi qua đi lại ở chỗ này nửa tiếng rồi, rốt cuộc là các ngươi đang tìm cái gì.”
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.: Balalaika rít một điếu thuốc, thản nhiên nói. Nàng báo phương hướng để Phù Thủy lái người quét rác vòng tới vòng lui trong hoàn cảnh địa thế phức tạp.“.
Phía bên trái, hướng về phía trước, phía bên trái, phía bên phải… Dừng!”
Giọng của Balalaika đột nhiên trở nên lạnh lẽo, trong lòng Phù Thủy giật thót, vội vã khống chế người máy quét rác dừng lại, chậm rãi đáp xuống mặt đất:
“Sao vậy?”
Phù Thủy âm thầm tụ lực, chỉ cần đối phương làm ra bất cứ động tác bất thường nào, nàng sẽ thả ra pháp thuật cấm kỵ và trực tiếp rút khỏi cuộc thi.
Balalaika không giải thích gì. Nàng khoát tay, ý bảo Bắc Phong Chi Thần tiếp tục canh giữ Phù Thủy, mình thì bóp tàn thuốc, kéo áo khoác, thu vào ba lô không gian, cả người hòa thành một thể với bóng tối, im hơi lặng tiếng dán vào bờ tường sờ soạng đi tới. Phía trước có hơi thở mờ nhạt của Bạch Dương và Ngọn Lửa cùng lệ thuộc vào Cục tâm lý học GRU…Âm thanh nói chuyện sắc nhọn vang lên ở phía trước.
Balalaika nín hơi ngưng thần, trốn ở phía sau một cái xác kim loại, nhìn về phía trước. Chỉ thấy một con hồ ly nhỏ có bộ lông toàn thân màu vàng sậm, trong tay cầm thanh kiếm liễu mảnh nhỏ như cây đan len, híp mắt, đứng trên hài cốt ở biên giới hố sâu, dùng tiếng nước ngoài quở trách mấy con yêu thú ở dưới. Đồng tử của Balalaika co rụt lại, trong hố sâu đó phủ đầy vết tích nám đen do bị thiêu cháy, một vài chỗ còn lóe lên ngọn lửa cháy không lí do màu vỏ quýt, không bị ngọn gió ảnh hưởng, tự mình đốt cháy. Dư âm lực lượng của Ngọn Lửa... Trái tim của Balalaika dần dần trùng xuống, đặc biệt là sau khi cảm nhận được uy áp như kim đâm vô thức tản ra từ trên người hồ ly kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận