Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1279: Đi săn (3)

Cự ly hơn trăm mét mà vẫn có trình độ sức áp bách như vậy…Balalaika lặng lẽ lấy ra quyển trục kỹ năng loại tiêu hao Thông hiểu ngôn ngữ, xé rách nó, nghe hiểu được lời nói của đối phương.
“Kẻ địch chỉ có trình độ như vậy, mà cũng phải sử dụng khối lệnh bài duy nhất triệu hoán ta? Hả?”Hồ ly lạnh lùng nói: “Rốt cuộc các ngươi là tướng quân, hay ta là tướng quân?”
“Thanh Khâu đại nhân, ta…”
Một sinh vật như tê giác khoác áo giáp hai chân đứng thẳng lúng túng chắp tay, mới vừa định nói gì, đã bị hồ ly cắt ngang: “Quên đi, kéo ba người kia ra cho ta.”
“Vâng.”
Tê giác vội vàng gật đầu, ném cho sương lang ở bên cạnh một ánh mắt, người sau kéo ra ba cái lồng bằng xương to lớn từ trong phế tích phía sau. Mặt ngoài cái lồng chạm rỗng, mơ hồ có thể thấy được trong mỗi cái lồng có một thân hình nhân loại tay chân bị dây thừng màu vàng buộc chặt, hôn mê bất tỉnh. Balalaika ngưng thần nhìn chăm chú, người ở trong lồng cũng không phải là Bạch Dương hay là Ngọn Lửa, mà là người chơi của công hội khác. Đây rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra? Hồ ly nhỏ quét mắt nhìn ba cái lồng xương, lãnh đạm hỏi:
“Phược Thiên thằng Ly Vi Sơn cho các ngươi, còn có mấy dây?”
Tê giác trả lời thế này:
“Còn có hai dây.”
“Rồi, dùng xong rồi thì mang tù binh mình bắt được xuống tầng 10.”
Hồ ly nhỏ lãnh đạm nói: “Ba người này ta mang đi trước. Nhớ kỹ, gặp phải người chơi dị vực mạnh mẽ thì giết chết, gặp phải kẻ yếu mới cần bắt sống.”
“Vâng!”
Tê giác gật đầu như giã tỏi.
Hồ ly tên là Thanh Khâu không để ý tới thuộc hạ nơm nớp lo sợ, chân đạp nhẹ lên mặt đất, thân hình nhảy lên, châm nhọn trong tay xuyên qua vòng tròn phía trên ba cái lồng xương, sau đó quanh thân hình của hồ ly sáng lên một vòng sáng tròn, một giây tiếp theo, hồ ly và lồng xương đều biến mất.
Tê giác đứng yên tại chỗ, không dám thở mạnh, mấy giây sau, xác định hồ ly nhỏ đã rời đi hẳn rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau với đồng bạn.
“Đi thôi.
”Tê giác thở dài đi về phía đường hầm bên trái, lại thấy phía sau một khối hài cốt kim loại đằng trước lóe lên một bóng người.
“Chào mọi người.”
Một cô gái cao gầy mặc đồ Tây màu đỏ, phía bên phải khuôn mặt có vết bỏng lớn đi ra khỏi hài cốt kim loại, trong tay là khẩu súng lục tự động Steckhin APS, nòng súng chỉ hướng yêu thú:
“Cho ta hỏi, vừa nãy các ngươi thảo luận cái gì vậy?”
Trốn! Chạy mau! Trong tầng mười Thế Giới Thất Lạc, Qua Thiền La Tinh đang cấp tốc chạy trong hoàn cảnh phức tạp.
Hắn trèo qua đồi phế tích cao ngất chập trùng, tiến vào trong đường ống chật hẹp dơ bẩn đầy bụi bặm, trằn trọc xê dịch, động tác mau lẹ, xuyên qua mỗi khe hẹp trong tầng 10. Ầm! Phía sau không ngừng truyền đến tiếng kim loại bị nghiền ép đè gãy. Con rắn khổng lồ đỏ đen thân thể có thể so với thùng xe của xe lửa hoàn toàn không để ý đến trở ngại ven đường, lấy tốc độ nhìn như chậm chạp nhưng thực sự rất nhanh, bò về phía Qua Thiền La Tinh.
Con rắn khổng lồ tên là Ác Giao, thân thể cứng cỏi không gì sánh được.
Lưỡi đao thú máy chôn trên mặt đất có thể dễ dàng cắt ra sắt thép, nhưng không cách nào làm tổn thương đến vảy của bản thân con rắn khổng lồ dù chỉ một chút, cùng lắm chỉ có thể lưu lại trên đó một vết xước trắng mờ nhạt đến gần như không thể nhìn ra.
Vài giây đi qua, là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
“Chạy đi, gào to lên, sau đó chết đi.”
Ác Giao thảnh thơi đuổi theo Qua Thiền La Tinh, phát ra tiếng kêu chói tên, sừng nhọn trên đầu lóe lên tia sáng, im hơi lặng tiếng chôn vùi tất cả trở ngại ven đường. Cho dù là vách tường, đường ống của Thế Giới Thất Lạc, hay là dòng nước lũ thú máy nghe tin mà đến, ở trước tia sáng đều bị hóa thành bột mịn.
Ác Giao không nhanh không chậm trườn về phía trước, lưỡi rắn màu đỏ thỉnh thoảng phun ra vài cái, thu thập mùi vị sợ hãi đến từ trong mồ hôi của đối phương. Bất luận bao nhiêu lần, sự sợ hãi trước khi chết của sinh vật có trí khôn, đặc biệt là sinh vật có trí khôn cấp cao, vẫn như cũ làm cho Ác Giao cảm thấy một sự hưng phấn và sung sướng từ tận sâu trong linh hồn.
Qua Thiền La Tinh không đáp lại lời nào, anh nghe tiếng trườn vang dội từng bước tới gần phía sau, lẳng lặng chạy nhanh trong khu vực phức tạp Thế Giới Thất Lạc, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại từng hình ảnh lúc trước. Mái vòm tầng 10 vỡ tan, vạn quân đá vụn cuồn cuộn nện xuống, theo tới, còn có con rắn khổng lồ tên là Ác Giao, cùng với thuộc hạ của nó. Bốn người Kim Qua Thiết Mã liều chết chống lại, nhưng sự mạnh mẽ của đối phương vượt xa khỏi sự tưởng tượng của bọn họ. Hắc Sắc Mộc Mã bị đuôi rắn hời hợt xuyên qua lồng ngực, cả người biến mất, cũng không biết là chết hay là rời khỏi thi đấu, trở lại hiện thực trong nháy mắt cuối cùng. Lạc Nhật Dung Kim trực tiếp sử dụng trang bị tiêu hao cấp hoàn mỹ mà thượng cấp Kình Ca cho, bám lấy đối phương một đoạn thời gian cũng không hơn.
Thiết Đĩnh Năng Doanh đội mũ bọ gậy, nếm thử lợi dụng hiệu quả ẩn nấp của mũ bọ gậy để đánh lén Ác Giao, kết quả lại bị bản năng sinh vật của đối phương phát giác, quay đầu cắn lên người một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận