Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1308: Quyết tâm (2)

Đồng loại ăn thịt lẫn nhau, ăn lông uống máu. Quái vật.
David vung tay lên, thu hồi Thẩm Phán trường mâu. Hắn không nói lời nào, nhưng trong ánh mắt rõ ràng hiện lên một thứ cảm xúc kỳ lạ.
“Có phải ngươi cảm thấy, bọn ta chỉ là súc sinh không có tình cảm không?”
Đoạn Diện gặm nhấm thi thể của bạn đồng hành từng chút một, giọng nói vô cùng bình tĩnh,
“Có lẽ những kẻ được vô tư lớn lên trong nền văn minh tươi đẹp rực rỡ như các ngươi mãi mãi cũng không thể hiểu được, sống trong màn đêm vĩnh hằng là cảm giác như thế nào. Ta sinh ra trong thành phố Yêu tộc, một nơi không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Hàng ngàn hàng vạn Yêu thú chen chúc nhau trong một thành phố chật hẹp hình vuông.
Trung tâm thành phố là một ngọn đèn chong tỏa ra ánh sáng và hơi ấm, xung quanh ngọn đèn là một vùng đất nông nghiệp hình tròn phức hợp nhiều tầng sử dụng công nghệ phản trọng lực.
Càng đi xa, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn chong càng trở nên ảm đạm, nhiệt độ cũng ngày càng giảm.
Bắt đầu từ tầng trung tâm ấm áp, thoải mái và an toàn dành cho quý tộc yêu ma sinh sống, cho đến những khu ổ chuột lạnh lẽo, chật chội và dày đặc liên miên.
”Đoản Diện dừng lại trong chốc lát, chậm rãi nhai nuốt thân thể của Tị Dịch, trên gương mặt để lộ ra biểu cảm phức tạp.
Nó phất tay đẩy Abe và Agares đang có ý định bay xuống dưới đất quay trở lại mái vòm một lần nữa.“.
Những gian phòng trong khu ổ chuột không cho phép đứng thẳng, không có đồ đạc như giường, cho dù có cũng không thể để được. Người nghèo không có khái niệm về thời gian, chỉ có thể dựa vào tiếng chuông theo quy luật để lao động nặng nhọc và nguy hiểm. Bọn họ có thể kiệt sức chết trên đồng ruộng, có thể bị kéo lên tường thành trở thành bia đỡ đạn, có thể bị Ma Quỳ nuốt chửng khi ra ngoài thăm dò và thu thập tài nguyên.
Chủng tộc ta được sinh ra với khả năng điều khiển trọng lực, bởi vì kiệt sức quá độ, mẹ ta đã ngất xỉu trên đồng ruộng khi đang duy trì phản trọng lực, khiến hai mảnh ruộng va chạm vào nhau. Sau đó mẹ ta bị bắt vào tù vì lỗi lầm này, để nàng được đặc xá, cha ta đã tự nguyện gia nhập vào đội thám hiểm, trở thành một tử sĩ đi tìm kiếm tài nguyên khoáng sản trong vùng đất hoang tối tăm đầy Ma Quỳ.
Hắn một đi không bao giờ trở lại, còn mẹ ta, cũng chết vì kiệt sức tại trên đồng ruộng vào một năm sau đó… thi thể của nàng bị ném vào lò luyện phía dưới ngọn đèn chong làm nhiên liệu đốt, hệt như vô số yêu ma trong quá khứ suốt hai trăm năm qua.
Từ đó về sau, ta có thể nằm trong căn phòng chỉ còn lại một mình ta, thay vì phải ngồi xổm để ngủ.”
Đoản Diện bình tĩnh gặm đuôi Tị Dịch, bàn tay vỗ về phía trước, trọng lực cuồng bạo hỗn loạn khiến cho đống kim loại đổ nát trong phạm vi một trăm mét xung quanh bay lên, xoay tròn, hệt như mười mấy cơn lốc xoáy cuốn theo cát bụi, đuổi theo đám người chơi.
“Có lẽ các ngươi là thiên tài một vạn người mới có một trong thế giới của các ngươi, thế nhưng các ngươi sở hữu sức mạnh siêu phàm mới được bao lâu? Một năm? Một năm rưỡi? Hai năm? Ta từ khi sinh ra đã bắt đầu học cách làm thế nào để điều khiển trọng lực, làm thế nào để giữ cho đồng ruộng bay lơ lửng… Trong xã hội của Yêu tộc, nếu không có giá trị lợi dụng, đồng nghĩa với việc hiệu xuất thấp, đồng nghĩa với cái chết.
Các ngươi, hoàn toàn không biết hy sinh là gì cả.
Các ngươi, thiếu, kính sợ.”
Cùng lúc nói xong câu nói cuối cùng, Đoản Diện cũng nuốt chửng cái đuôi của Tị Dịch, năng lượng cuồn cuộn sôi trào trong mạch máu, yêu lực bàng bạc tuôn ra, lĩnh vực trọng lực lại một lần nữa mở rộng, rung chuyển cả không gian, cũng rung chuyển toàn thân đám người chơi.
Trái tim bị bóp nghẹt, mạch máu bị ép lại, cơ bắp bị kéo đứt, xương cốt phát ra âm thanh răng rắc rợn người.
Gương mặt của David trở nên tím tái do máu chảy ngược.
Hắn liều mạng thi triển kỹ năng trị liệu, duy trì sự tỉnh táo của bản thân… những người chơi Trái Đất mà hắn đã triệu tập tới trước đó, người chết thì đã chết, người bỏ cuộc thì cũng đã bỏ cuộc, hiện giờ chỉ còn lại Nghi Bệnh Vọng Tưởng, Đại Hắc Thiên và một vài người khác.
Đây mới, chỉ là, một trong bốn yêu tướng thôi sao…Cơn lốc xoáy kim loại cuốn tới, David mình đầy thương tích gắng gượng mở mắt ra, nhìn về phía trung tâm lĩnh vực trọng lực, nơi mà Đoản Diện đang ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét.
Ngón tay hắn khẽ xoa lên bề mặt được phủ đầy hoa văn lộng lẫy của Thẩm Phán trường mâu, thầm thở dài một tiếng.
Đúng là không cam tâm mà… Không ngờ lại phải dùng đến nó ở đây.
Một tia sáng trắng chậm rãi xuất hiện trên bề mặt của Thẩm Phán trường mâu.‘Tên: Thẩm Phán trường mâu.
"Loại hình: Vũ khí".
‘Phẩm chất: Hoàn mỹ’‘Sức tấn công: Cao’.

Bạn cần đăng nhập để bình luận