Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1367: Thức tỉnh

Phải biết rằng, Thế Giới Thất Lạc với trình độ khoa học kỹ thuật vượt qua thế giới hiện thực cũng bị diệt vong một cách khó hiểu, chỉ còn lại những tàn dư của nền văn minh như đống đổ nát thê lương hay bóng dáng của nhân viên bảo vệ.
…Bạo quân tổ trùng biến mất rồi sao? Thái Hạo liếc nhìn khắp chiến trường, sau khi bạo quân tổ trùng biến mất, trùng cát đào đất, đội quân tổ trùng hậu phương cũng như Cư Thiên Phú đứng trên lưng trùng cát vẫn chưa biến mất.
Thế này là sao? Thái Hạo muốn hỏi Cư Thiên Phú một câu, bởi vì dù gì sau khi mất đi kẻ thù chung là Hoang Sư, tổ trùng vẫn chưa rõ là địch hay là bạn, cho nên hắn phải đề phòng việc bị tổ trùng đâm sau lưng.
Thế nhưng, tình hình tại hiện trường dường như không cho phép hắn làm như vậy…“Phụt…”
Hoang Sư há to miệng, nhắm chuẩn vào lối thoát hiểm đang mở rộng, phun ra một lượng lớn máu và chất lỏng hổ phách.
Nghi thức bị dừng lại trong một thời gian dài một lần nữa bắt đầu hoạt động, hay nói đúng hơn là hoạt động theo chiều hướng ngược lại.
Thần tính hội tụ trong cơ thể Hoang Sư chảy ngược trở lại cơ thể của sao biển biến dị.
Trong đó còn trộn lẫn với ý chí riêng của Hoang Sư.
Tỉnh dậy đi.
Tỉnh dậy đi.
Tỉnh dậy đi.
Tố Nghê Sanh vung một cú đấm, đánh bay Hoang Sư đã thu nhỏ chỉ còn cao bằng tòa nhà mười tầng ra xa trăm mét.
Phần đầu của Hoang Sư lõm xuống, thế nhưng trên gương mặt phủ đầy xúc tu của nó lại xuất hiện một nụ cười dữ tợn.
Tạm biệt.
Bóng dáng Hoang Sư biến mất, mặt đất dưới chân mọi người cũng điên cuồng chấn động.
Bộp bộp bộp…Đơn vị tổ trùng vốn đang ẩn bên trong hai chiếc vòi đột nhiên cảm thấy cơ bắp đã bị cắt bỏ mạch thần kinh chợt co giật một cách khó hiểu.
Một thứ sức mạnh khổng lồ từ cơ bắp ập tới, nghiền nát một lượng lớn trùng binh bên trong vòi.
Tổ trùng lập tức mất đi quyền khống chế tất cả vòi.
“Grừ…”
Một tiếng kêu dài mà bén nhọn vang lên từ trong không gian tối đen như mực bên dưới lối thoát hiểm.
Vô số chiếc vòi xuyên qua mặt đất, che khuất bầu trời.
Khác với những chiếc xúc tu màu xanh đen đã bị suy yếu do bị vắt kiệt trong thời gian dài, những chiếc vòi chôn dưới lòng đất này có kích thước lớn hơn, hơn nữa còn có màu hồng kỳ lạ.
Bản thể của sao biển biến dị, tỉnh dậy rồi.
Những người chơi có mặt tại hiện trường đều ngẩng đầu lên, há hốc miệng hồi lâu không khép lại được vì kinh ngạc.
Ầm ầm ầm ầm…Mặt đất tại vị trí lối thoát hiểm đổ sụp hoàn toàn.
Phần lưng của sao biển trông hệt như một tòa kim tự tháp khổng lồ từ từ trồi lên khỏi mặt đất.
Những chiếc gai nhọn cao chót vót trên lưng nó có thể dễ dàng xé nát lớp đất đá dày đặc cũng như cánh cửa thoát hiểm được làm bằng hợp kim có độ bền cao.
Tất cả người chơi lập tức mở to hai mắt, bọn họ nhìn thấy cái miệng ở mặt dưới của sao biển từ từ ngửa ra sau một cách chậm rãi, mấy cái rãnh miệng trông hệt như khe vực sâu, hai bên còn có tua tủa những chiếc răng nanh dài màu hồng mọc đan xen với nhau.
Những cái rãnh này hệt như những đường ánh sáng hội tụ tại một điểm trung tâm, hình thành nên một chỗ lõm.
Xung quanh chỗ lõm là những chiếc xúc tu chân ống đang không ngừng vung vẩy.
Trung tâm của chỗ lõm không phải là miệng vực sâu khổng lồ với những chiếc răng lởm chởm như trong tưởng tượng, mà là một chùm ánh sáng.
Chùm ánh sáng đó ấm áp và yên bình.
Ánh sáng dịu nhẹ màu hồng, màu xanh lam, màu tím và màu xanh lục hòa quyện hài hòa với nhau, điểm xuyết lên những đốm sáng như những vì sao và một mảng lớn nền tối xung quanh như thể tượng trưng cho khoảng không của biển sao.
Màu sắc của một bầu trời đầy sao.
Kiến Vương sững sờ nhìn vào chùm sáng, trong đôi mắt phản chiếu màu sắc rực rỡ của các vì sao, đầu óc cũng dần trở nên trống rỗng.
Gì mà huyết hải thâm thù, gì mà phục hưng gia tộc, gì mà hiềm nghi về nội gián tổ trùng, vào lúc này đây đều đã mất đi ý nghĩa.
Tất cả mọi thứ trên thế gian này đều không đáng nhắc đến trước chùm sáng này.
Dường như có một lời thì thầm nhẹ nhàng và dịu dàng vang lên bên tai hắn.
Đừng chống cự, chỉ cần hòa mình làm một với “nó”.
, cùng nhau trở thành một phần của sự tồn tại tươi đẹp và vĩ đại hơn, chứng kiến sự tráng lệ và bao la của biển sao vô tận.
Cộp.
Kiến Vương há miệng, sững sờ tiến lên phía trước nửa bước.
Bốp! Một cú đấm tung ra từ bên cạnh đánh bay Kiến Vương.
Tố Nghê Sanh mặt không cảm xúc không biết từ khi nào đã đeo chiếc kính râm cực kỳ không phù hợp với phong cách chiếc váy trắng của mình.
Nàng vung nắm đấm như gió, thức tỉnh đám người Kiến Vương, Nghi Bệnh Vọng Tưởng và David đang lạc vào trong ánh sáng phát ra từ miệng của sao biển biến dị.
Nàng và đám người Thái Hạo cùng nhau gắng gượng chống lại sự xói mòn tinh thần, đánh thức những người chơi may mắn còn sống sót, sau đó đưa cho bọn họ những chiếc kính râm hay nút bịt tai chống xói mòn tinh thần tạm thời khá thô sơ do Hội Dị Học sản xuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận