Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1392: Biến cố (2)

“Không chỉ có vậy, nhà thờ Đức Bà Paris đã xảy ra sự kiện sụt lún địa chất, để lộ ra một hang động ngầm tối tăm với bầu không khí đáng quan ngại; Đấu trường La Mã bị bao phủ bởi mây giông, sấm chớp, bão tố dữ dội, kèm theo những tiếng gầm rú không rõ nguồn gốc; Một con tàu du lịch tại vùng biển Địa Trung Hải bị thủy quái khổng lồ được nghi ngờ lại Kraken tấn công; Sau động đất xảy ra ở phía đông bắc đảo Nhật, một ngôi làng được cho là đã bị phá hủy bởi thảm họa lở đất vào thế kỷ trước lại xuất hiện ở trung tâm khu vực động đất…”
Trúc Học Dân kết luận: “Sau khi cập nhật phiên bản mới của Trò Chơi Giết Chóc, tần suất xuất hiện thảm họa bất thường ở mức báo động cam và báo động đỏ đã tăng lên đáng kể đến mức không thể coi thường được nữa.
Tuy không muốn điều này, thế nhưng dường như tình hình của thế giới bên ngoài đang phát triển theo chiều hướng xấu - bất kể là đối với siêu phàm giả hay người bình thường.
Thậm chí đám người của viện chính sách trong cục còn đưa ra một giả thuyết phỏng đoán rằng, cánh cửa nhận được từ cuộc thi quy mô lớn lần này không chỉ là tài nguyên và tài sản, mà còn là một nơi để lánh nạn.”
“Ý của ngươi là…”
Cư Thiên Phú lập tức nghĩ đến những gì mà Trúc Học Dân vừa mới đề cập đến, đó là chuyện cánh cửa cấp D của Hàn Thủy Thạch dẫn thẳng đến một hành tinh sinh thái có thể chiếm giữ.
“Ừm.”
Trúc Học Dân gật đầu, “Đương nhiên, việc di dời đến hành tinh thuộc địa kia mới chỉ là một trong những kế hoạch khai thác vừa mới được đề xuất.
Đại khái là xây dựng một căn cứ quy mô nhỏ ở phía bên kia của cửa sao, quan sát hành tinh nơi tọa lạc cửa sao cùng với tình hình gần đây của Trái Đất, sau đó mới đưa ra quyết định.
Bất kể có như thế nào, lập kế hoạch trước và ngăn ngừa các vấn đề trước khi chúng xảy ra là một việc chắc chắn phải làm.”
Cư Thiên Phú chậm rãi thở hắt ra, vừa nghĩ đến trật tự nền văn minh hiện đại mà hắn đang sinh sống rất có khả năng sẽ trải qua những thay đổi lớn, cảm giác bất lực và thất bại mãnh liệt lập tức vọt lên đầu.
Nếu như Trái Đất không thể đối phó với thảm họa này…Thế giới Ma Quỳ chỉ có đêm không có ngày, ngột ngạt và tuyệt vọng có thể sẽ là tương lai của Trái Đất.
“Trước xu thế chung, những gì chúng ta có thể làm không nhiều.”
Trúc Học Dân than thở, “Tóm lại, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.
Hãy nhanh chóng hoàn thành ‘bí pháp luyện thể Thúy Hư Huyền Tẫn’, luyện thành cơ thể, chúng ta cũng có thể nhanh chóng mở cánh cửa mà ngươi đang nắm giữ, kiếm thêm chút hy vọng để giữ gìn ánh lửa của nền văn minh…”
Rừm rừm…Thiết bị đầu cuối liên lạc cá nhân giống như một tấm thẻ trong túi Trúc Học Dân rung lên.
Hắn lấy thiết bị đầu cuối ra nhìn lướt qua, phiền não bóp ấn đường.
Cư Thiên Phú hỏi: “Sao vậy?”
“Giai đoạn thứ ba của ‘kế hoạch vá trời’ gặp chút vấn đề.”
Trúc Học Dân khoát tay, “Bên kia có chút chuyện, ta đi trước.”
“Ừm.”
Cư Thiên Phú gật đầu, cái gọi là kế hoạch vá trời đã bắt đầu được đưa ra ngay từ giai đoạn đầu của Trò Chơi Giết Chóc.
Đó là sử dụng tất cả các phương pháp liên quan đến Trò Chơi Giết Chóc để bảo vệ nền văn minh nhân loại, duy trì trật tự xã hội.
Toàn bộ kế hoạch có rất nhiều nội dung với quy mô khổng lồ, liên quan đến vô số bộ phận và nhân viên.
Thành phố cao ốc, hệ thống giám sát rộng khắp, hệ thống cảnh báo sự kiện bất thường, đội đặc nhiệm cơ động… đều là những dự án nằm trong kế hoạch vá trời.
Dự án mà Trúc Học Dân tham gia chủ yếu là lợi dụng Sinh Nam Vương - một cá thể có ý thức được hình thành bởi sức mạnh ý chí của vô số linh hồn chết yểu, Joto Yukari - một dị năng giả bẩm sinh sở hữu khả năng khống chế và ngăn chặn thảm họa và những tồn tại bất thường khác vào việc hạn chế thảm họa trong phạm vi Trái Đất, giống hệt với hành vi ném tất cả yêu ma vào trong hang Tù Ma của hội Dị Học trước đó.
Cư Thiên Phú nhìn bóng lưng rời đi của Trúc Học Dân, từ từ nhắm mắt lại.
Tình thế biến hóa khôn lường, cơn giông bão sắp ập đến, có lẽ đúng như những gì Trúc Học Dân nói, di dời đến thế giới phía bên kia cánh cửa mới có khả năng duy trì hòa bình.
Rốt cuộc ai sẽ là người nhận được cánh cửa cấp A và cấp B đây…“Cô đơn, là một mình mặc sức vui vẻ.”
Lý Ngang tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt mất đi tiêu cự nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ kẹp giữa ba ngón tay, thơ ơ nói: “Khi sở thích của ngươi càng kém phổ biến, điều đó có nghĩa là sự vật, tình cảm và nghệ thuật mà ngươi đánh giá cao càng ít có khả năng chạy theo xu hướng; sự hiểu biết của ngươi càng sâu, người mà ngươi sinh ra cộng hưởng càng ít, khoảng cách giữa ngươi và đám đông tự nhiên cũng sẽ ngày một xa hơn.”
“Tại sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi đang làm gì thế? Ngươi nói như vậy là có mục đích gì? Là ai bảo ngươi nói? Động cơ của ngươi là gì? Nếu như ngươi không trả lời được, thật xin lỗi, ta chỉ có thể cho ngươi điểm kém.”
Vương Tùng San ngồi bên cạnh đột nhiên tập kích, tháo chiếc tai nghe mà Lý Ngang đang đeo xuống rồi đeo lên cho mình.
Nàng nghe thấy bài “Air on the G String”.
của Bach phát ra từ tai nghe, bèn nhìn app âm nhạc quen thuộc trên màn hình điện thoại, nhướng mày, “Ban ngày ban mặt bật chế độ đồng bệnh tương liên làm gì.”
“Ngươi không hiểu.”
Lý Ngang lắc đầu, ba ngón tay lắc lư ly rượu vang đỏ, bọt khí coca trong ly nổi lên, một phần dính lên vách ly, cứ nổi rồi lại tan, “Mỗi một thiếu niên mơ màng trong tuổi dậy thì tự tin mà tự ti đều có ước mơ trở thành một nhà văn.
Mỗi khi nghe bài hát này, ta không khỏi hình dung ra cảm xúc của những ai từng nghe bài hát đó, dù là buồn bã, vui vẻ, tê tái, chua xót hay bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận