Người Chơi Hung Mãnh

Chương 141: Không sao

Nhưng trong viễn tưởng có tốt đẹp bao nhiêu thì sự thật nó tàn khốc bấy nhiêu.
Hoan Nhạc là một người phụ nữ thất nghiệp, nhưng lại có thể nuôi sống bản thân, hơn nữa còn có tiền chữa bệnh cho mẹ đang ốm liệt giường.
Đáp án không cần nói cũng biết.
Ka Ka nhìn chằm chằm vào Hoan Nhạc, ánh mắt đỏ lên, Hoan Nhạc như nhận ra được điều gì đó, cơ thể hơi run run.
Cô khó khăn nói:
- Đừng làm ở phòng ngủ.
Ka Ka cười nhếch mép, găm mã tấu vào bên hông, kéo Hoan Nhạc ra ban công.
Lúc này, đám thiếu niên kia vẫn còn giẫm đạp vào người đặc vụ, không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phía sau, bọn hắn cầm mã tấu lên với tâm trạng phấn khích, chuẩn bị chặt đầu người đặc vụ.
Bùm!
Tiếng súng vang lên, những phát súng ngắn và dứt khoát vang lên từ khung cửa.
Tại đó có một nòng súng đen sì được đặt thẳng.
Tên thiếu niên cầm mã tấu đang định bổ xuống thì bị bắn vào đầu, cơ thể co giật, ngã lăn xuống đất.
Không chờ đám thanh niên này hiểu được lí do có người chết trước mặt thì một tiếng súng vang lên.
Người thứ hai một phát ngã xuống đất, giống như người bị bắn vào đầu, máu thịt tràn ra.
Vệt đỏ trắng của đồng bọn bắn tung tóe vào mặt, đang định kêu lên thảm thiết thì đã bị một viên đạn không biết ở đâu bay tới trúng vào mũi, cả khuôn mặt đều bị lõm xuống.
Bùm, bùm, chíu, chíu.
Một viên đạn, một tiếng súng nổ, một mạng người.
Đám thiếu niên trong phòng khách sợ hãi nhận thua, bọn chúng hoặc là trốn dưới ghế sô pha, hoặc là đứng dậy chạy vào trong phòng ngủ.
Nhưng chiếc họng súng đứng bên khung cửa, như thể nó có mắt, theo dõi chuyển động cơ thể của chúng, và chuyển đầu đạn cho chúng một cách chắc chắn và êm ái.
Cuối cùng thì tiếng súng cũng ngừng, xác chết nằm ngổn ngang ở phòng khách, lúc này chỉ chưa đầy ba giây sau phát súng đầu tiên.
Ngoài ban công, Ka Ka vẫn còn đang tháo thắt lưng, kéo Hoan Nhạc ngồi xổm xuống đất.
Ở phía trước cửa sổ kính từ trần tới sàn của ban công, vừa hay để một đống thùng giấy với một số đồ lặt vặt bên trong.
Bộp, bộp, bộp.
Tiếng bước chân từ giày quân nhân giẫm lên vũng máu phát ra từ trong phòng khách, Lý Ngang ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, tự lẩm bẩm:
- Còn thiếu một tên.
Còn thiếu một tên,
Ngoài ban công, bỗng nhiên cơ thể Ka Ka run lên, hắn móc súng lục ra, áp vào thùng giấy chuẩn bị bắn.
Nhưng trong phòng khách không một bóng người, Ka Ka theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn, không biết từ lúc nào Lý Ngang đã đứng ở ngay mép ban công.
Đầu súng chĩa vào đầu của Ka Ka, thoáng cái Ka Ka đã nhớ lại rất nhiều chuyện.
Người cha ruồng bỏ vợ con không biết lang thang chốn nào, mẹ hắn vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình nên đi giặt quần áo cho người ta, kết quả là vì làm quá sức mà sinh bệnh rồi chết đi.
Hắn cùng với thằng em cả ngày bám theo mông hắn, được một nhóm gọi là "Băng nhóm đại ca" cho mình một mẩu giấy màu đã kéo bản thân hắn xuống vực sâu thăm thẳm.
Những người kia, những chuyện kia...
Nếu như ngày đó, hắn không nhận lấy mẩu giấy màu mà băng nhóm đại ca đưa cho, hắn sẽ không thành kẻ nghiện, cũng sẽ không thất học, không sống ở cái chỗ chết tiệt này mà sẽ có một tương lai tươi sáng với em trai.
Nếu như cho hắn thêm một cơ hội nữa, chắc chắn sẽ chăm chỉ học tập theo lời dặn dò của mẹ trước khi chết, dẫn theo em trai lên thành phố tìm một công việc tốt.
À, xém chút nữa là quên, em trai của hắn cũng đã chết, là kẻ vừa rồi cầm dao ở trong phòng khách.
Đùng.
Tiếng súng lục giảm thanh vang lên, trên trán Ka Ka xuất hiện một lỗ máu, trên khuôn mặt thiếu niên ấy vẫn giữ một nụ cười thỏa mãn.
Lại một cái xác ngã xuống đất, Lý Ngang không thèm nhìn, Hoan Nhạc ngồi chồm hổm dưới đất, khuôn mặt dính đầy máu, vì quá hoảng sợ mà không nói nên lời:
- Cô không sao chứ?
- Vâng, tôi, tôi không sao.
Hoan Nhạc nói lắp bắp.
- Vậy tốt.
Lý Ngang gật đầu nhẹ, quay lại phòng khách, kéo người đặc vụ mặt mũi sưng húp ra từ trong đống xác chết, đặt ở trên ghế salon ở phòng khách, giúp hắn băng bó lại miệng vết thương.
- Giúp tôi chăm sóc anh ta.
Lý Ngang thuận miệng dặn dò:
- Đợi tới khi nào không còn nghe thấy tiếng súng nữa, cô hãy đưa anh ta tới bệnh viện, được không?
- A, được.
Hoan Nhạc gật đầu theo bản năng, nhìn Lý Ngang gỡ lựu đạn, bom giật, kẹp súng trường và các thiết bị khác ra khỏi người của những cái xác kia một cách thuần thục, rồi đẩy cửa rời đi.
Lầu hai, lầu ba, lầu bốn.
Lý Ngang rất nhanh đã quét sạch từng tầng lầu, chân đạp lên vũng máu giàn giụa, bước qua những cánh tay bị đứt lìa, bước chân về phía hành lang của tầng năm.
Phía sau hắn là thành viên của tiểu đội đặc chủng tác chiến, trong đó đa số đều là người bị thương, dìu dắt lẫn nhau, cầm theo súng ống, theo sát bước chân của Lý Ngang.
Các thành viên của nhóm SWAT thật sự là đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Ở bên ngoài tòa nhà, có một tay snipper của quân địch đang ẩn núp, vừa ra khỏi tòa nhà thì sẽ bị bắn ngay lập tức, hoàn toàn không có cách nào chạy trốn.
Hơn nữa bọn chúng có thể sẽ tăng cường thêm lực lượng ở bên ngoài vào tòa nhà bất cứ lúc nào, bởi vậy tòa nhà này cũng chẳng an toàn chút nào.
Đúng lúc đụng phải Lý Ngang đang quét sạch tầng lầu, vừa hay có thể đi sau hắn, nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Sau khi quét sạch hầu hết các phòng của tầng lầu, Lý Ngang dừng chân, cẩn thận lắng nghe.
Quay đầu lại nói với đội trưởng Manny Pacquiao:
- Đội trưởng, chúng ta nghỉ một lát đi.
Bắp chân của Pacquiao bị trúng đạn, sắc mặt có hơi trắng bệch, hắn dựa vào đồng đội, đứng khập khiễng, do dự nói:
- Bọn hắn sẽ không xông tới chứ?
- Tạm thời sẽ không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận