Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1452: Dọa người (1)

Mà huyết khí của ngươi lại quá mạnh, phụ thể trên người ngươi gần như không có hiệu quả gì...”“Ừm...”Lý Ngang cũng nhíu mày, nói như vậy thì chỉ có thể ra bên ngoài tìm một vài “người tình nguyện” thôi?
Là một linh thể trong thời đại mới, Sài Sài bình thường không gây chuyện cũng không sinh sự. Mỗi ngày chơi game, xem hoạt hình, uống trà sữa. Dựa vào đặc tính linh thể không cần ngủ và cũng không béo, cứ ăn rồi chơi, chơi rồi ăn, liên tục suốt hai mươi tư giờ không nghỉ. Thỉnh thoảng có linh cảm thì chạy đi bổ sung chỉnh sửa một chút, lập ra mọi kế hoạch tác chiến xâm lược tổ trùng trông không đáng tin cậy chút nào.
Lần trước Sài Sài động thủ sát sinh, đã có thể bắt nguồn từ con cá mà nàng xuống bếp và giết vào tháng trước rồi. Lần đó nàng rất muốn uống canh cá, kết quả kĩ năng giết cá lại không thành thạo. Bị đuôi cá tát vào mặt, cuối cùng đành phải dùng âm khí làm ngất con cá, sau khi mổ bụng thì vứt nó vào cối xay.
Uống bát canh cá bị nhiễm âm khí không mùi vị giống như xi măng vậy. Sau đó, Sài Sài đã không thử tự mình nấu ăn nữa…
“Nói thật,”
Lý Ngang có chút nghi hoặc quan sát Sài đại tiểu thư đang ở trong trạng thái củi mục đã lâu từ trên xuống dưới, “Bây giờ ngươi còn biết làm thế nào dọa người không?”
“Sao lại không biết?”
Sài Sài không phục khoanh hai tay trước ngực, mạnh miệng nói:
“Để ta… liệt kê một loạt cho ngươi xem? Chỉ tính thời gian ra đời. Cái gì mà Sở Nhân Mỹ, Kayako cũng không xứng xỏ giày cho ta. Còn về hiệu quả chương trình kinh dị, ta nắm chắc.”
“Thế thì biểu diễn cho ta xem đi.”
Lý Ngang kéo một chiếc ghế đẩu tới, ngồi xuống trước mặt Sài Sài, sau đó điềm tĩnh nói:
“Ngươi cứ xem ta là người bị hại. Nào, dọa ta đi.”
“Hả, bây giờ cứ vậy bắt đầu sao?”
Sài Sài theo bản năng lùi lại nửa bước, lại chợt thấy động tác này làm tổn hại đến phong cách lão quỷ nhiều năm của bản thân, bèn tiến lên nửa bước, cố chống đỡ nói:
“Tới thì tới, đợi ta điều chỉnh trạng thái một chút.”
Sài Sài hít sâu một hơi. Trong đôi mắt đang phát ra ánh sáng của Song Đao Hỏa Kê, nàng bày ra tư thế bắt đầu của Thái Cực quyền, nâng lên hạ xuống, nâng lên hạ xuống, biểu cảm nặng nề, giữa lông mày như đang suy tư ở nơi bí ẩn sâu xa nhất của vũ trụ…Trong chốc lát, nàng cuối cùng cũng điều chỉnh được tâm lý, mười ngón tay trắng nhợt mọc ra móng tay sắc nhọn lần nữa, không một chút do dự chọc vào da đầu. Soạt một tiếng, mái tóc đen mượt được gỡ ra. Tóc xõa xuống. Che mất khuôn mặt. Sống lưng từ từ cong xuống, đẩy quần áo ra khỏi độ cong của cột sống. Tứ chi của nàng vặn vẹo ở góc độ kỳ dị. Trong xương cốt bật ra tiếng răng rắc khiến người ta ê răng. Trên cánh tay trắng nhợt hiện đầy gân xanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Khà… khà…”
Nàng uốn cong đầu gối, ngồi xổm trên mặt đất. Trong cổ họng phát ra tiếng thảm thiết nghẹn ngào, mơ hồ không rõ, như đang khóc lóc nỉ non, lại như đang kêu gào tên ai đó. Hơi thở lạnh lẽo dần dần tản ra trong căn phòng không mấy rộng rãi. Không khí nặng nề như đông cứng. Cộp. Thân thể nàng lắc lư đi về trước một bước. Mái tóc đen xài đang rũ rượi trên lưng tự động rủ xuống, rơi xuống đất. Giống như nhánh cây đa, dính vào vết nứt gạch đá, sinh trưởng lan tràn. Một phần tóc đen thâm nhập vào trong sàn nhà, không thấy vết tích. Một phần tóc đen khác thì bò về phía Lý Ngang. Từ từ quấn quanh bốn chân ghế, dán lên da của Lý Ngang. Xúc cảm lạnh băng. Trong con ngươi của Lý Ngang phản chiếu một hình thể trắng nhợt quái dị. Nàng chậm rãi đi về phía trước, mỗi một bước, đi số lượng tóc đen rủ xuống lập tức tăng gấp đôi. Khi nàng dừng bước ở trước mặt Lý Ngang, toàn bộ căn phòng đã bị bao trùm bởi tóc dày chặn kín gió. Răng rắc. Tiếng xương cổ va vào nhau vang lên, nàng ngẩng đầu lên một cách cứng nhắc, sau đó nghiêng đầu. Dưới mái tóc đen tuyền lộ ra một con mắt đỏ máu đang phản chiếu khuôn mặt của Lý Ngang. Bộp. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai Lý Ngang. Ở phía sau gáy dường như có người thổi nhẹ một hơi. Lý Ngang quay đầu, chỉ thấy phía sau không biết từ lúc nào có một bóng đen cao to được tạo thành bằng tóc đứng đó. Tóc trên thân bóng đen hình người chuyển động. Ngực và bụng mở to hệt như cái miệng hung dữ của con thú săn mồi nuốt chửng Lý Ngang trong một ngụm.…Một hồi lâu, tóc trong phòng chậm rãi biến mất. Cùng với tiếng xương cốt ma sát răng rắc, thân hình đang khom từ từ đứng dậy, vươn vai một cái thật mạnh về phía sau.
“Ây da, quả nhiên lâu rồi không luyện tập, tạo hình uốn éo mệt chết ta rồi.”
Sài Sài lắc đầu, lắc cánh tay để gân xanh trên mu bàn tay biến mất đi.
“Thật chuyên nghiệp.”
Song Đao Hỏa Kê ở một bên dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn chăm chú Sài Sài, “Không hổ danh là Thánh nữ đại nhân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận