Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1505: Núi thánh (1)

Cánh tay mảnh khảnh giữa lồng ngực hắn buông thõng xuống, nhẹ nhàng đặt lên trán con lợn rừng. Con lợn rừng vừa rồi còn hung hăng chuẩn bị húc bay đám người Lý Ngang, song giờ phút này lại hệt như gặp phải kẻ địch hoàn toàn không thể đánh bại. Toàn thân nó run lên vì sợ hãi, khiến gai góc trên người cũng run theo, thậm chí ngay cả dũng khí phản kháng hay chạy trốn nó cũng không có. Bùm! Nắm đấm đặt cách đỉnh đầu của con lợn rừng khoảng hai ba xăng-ti-mét của quái nhân nhẹ nhàng bật lên như một chiếc lò xo, đánh vào trán nó. Xương trán của con lợn rừng không ngừng phát ra âm thanh răng rắc vỡ vụn, máu tươi ào ào phun ra từ thất khiếu, nỗi sợ hãi trong đôi mắt đen láy nhanh chóng biến mất, bởi lẽ cú đấm này đã tước đoạt mạng sống của nó theo một cách nhẹ nhàng nhất. Mạnh quá. Mí mắt của David liên tục co giật, sinh vật… có tướng mạo kỳ lạ ngang ngửa với quái nhân Quasimodo của Gác Chuông trước mặt hắn đây tuyệt đối không thua kém bất cứ người chơi nào trong top đầu. Tuy rằng bản thân David cũng có thể giết chết con lợn rừng khổng lồ này chỉ trong một tích tắc, thế nhưng chắc chắn rằng hệ thống sức mạnh của hắn không thể làm được điều đó một cách nhẹ nhàng, thể hiện sự kết hợp tuyệt đỉnh giữa sức mạnh và kỹ năng trong một cú đấm như vậy được.
“Lâu rồi, không gặp được người sống…”
Quái nhân chậm rãi khuỵu gối, ngồi khoanh chân trên đầu con lợn rừng đã chết hoàn toàn, đưa mắt nhìn người chơi,
“Các ngươi là người tới từ bên ngoài đúng không?”
Người tới từ bên ngoài? Nghĩa là sao? Hắn là sinh vật bản địa? Hay là hắn nhìn ra bọn họ là người chơi? Hoenheim trầm ngâm, im lặng không nói gì. Bọn họ có thể hiểu được lời nói của đối phương, rõ ràng là bởi hệ thống đã tự động tiến hành phiên dịch. Đối phương chỉ giết lợn rừng chứ không tiếp tục tấn công, điều đó chứng tỏ hắn có thể giao tiếp, nói không chừng còn là NPC quan trọng trong nhiệm vụ kịch bản lần này. Mục tiêu nhiệm vụ giai đoạn đầu tiên chính là tới núi thánh trong vòng năm tiếng đồng hồ, hay nói cách khác là thời gian nhiệm vụ tương đối dư dả, cũng có thể dựa vào NPC để lựa chọn đường tắt tránh đường xa. Thế thì, nên trả lời như nào đây…Quái nhân nhìn đám người chơi đột nhiên im lặng, hơi híp mắt lại, biểu cảm dần có chút địch ý.
“Bọn ta có khả năng là người tới từ bên ngoài.”
Lý Ngang nhanh nhẹn nói:
“Điều này chủ yếu phụ thuộc vào cách quan sát và xác định. Không biết các hạ là…”
“Ta đã quên mất cái tên của mình trong quá khứ từ lâu rồi, các ngươi có thể gọi ta là Cloud.”
Quái nhân tự xưng là Cloud liếc nhìn Lý Ngang,
“Các ngươi tới đây là vì núi thánh Thương Bạch?”
Lý Ngang nhướng mày, “Làm sao các hạ biết được?”
“Trang phục đẹp đẽ, kiểu dáng cầu kỳ, bước đi mù quáng tự tin, hoàn toàn không biết nơi này nguy hiểm đến mức nào.”
Cloud lạnh lùng nói:
“Tổng hợp những đặc điểm trên, chỉ có một khả năng là người tới từ bên ngoài tới thăm núi thánh. Tuy nhiên, thực lực của các ngươi rất mạnh, có thể băng qua biển sâu vô tận và hẻm núi mờ mịt để tới đây mà trạng thái tinh thần vẫn tốt như vậy.
”Biển sâu vô tận? Hai địa danh này nằm ở bên ngoài cánh rừng đúng không?
Theo hàm ý trong lời nói của hắn, cư dân bản địa của thế giới này sùng bái núi thánh Thương Bạch, thường có người mạo hiểm tới đây để hành hương? Lý Ngang suy tư, gật đầu, thử dùng kỹ năng người đào bí mật để đọc nội tâm của đối phương, đồng thời ứng phó ngoài miệng: “Tạm thôi. Bình thường bọn ta hay tập thể dục, phòng tập thể dục mà bọn ta thường đến cực kỳ tốt, cơ bắp nhạy cảm cũng có thể sử dụng, trẻ con cũng thích nữa. Chẳng qua thiết bị bên trong phòng tập quá thiếu màu sắc, bộ nhớ 512 GB hơi ít, lắp lên gương chiếu hậu dễ bị cháy khét nồi. Thế nhưng khóa học thật sự miễn phí, có thể yên tâm đứng trên ban công hút thuốc.”
Trên gương mặt của những đồng đội khác đều đồng loạt xuất hiện biểu cảm kỳ lạ, ngươi có đặt nhầm người máy Taobao vào đây spams không đấy? Quái nhân Cloud cũng tỏ vẻ ngờ vực:
“Ngôn ngữ của thế giới bên ngoài phát triển nhanh như vậy ư?
Các ngươi đến từ đâu vậy? Nibheim hay thành phố Flame?”
Trong lòng Lý Ngang đã tự có đáp án, hắn vừa mới nói năng loạn xạ, chủ yếu là bởi vì đối phương nói rằng đã rất lâu rồi không gặp người sống, có lẽ hắn cũng chưa từng rời khỏi khu rừng này, nói bừa vẫn tốt hơn là nói dối.
“Đều không phải, bọn ta tới từ một nơi rất nhỏ, không biết ngươi đã từng nghe nói đến chưa.”
Lý Ngang hít vào một hơi, nói: “Bọn ta đến từ văn phòng nhóm lãnh đạo công tác di tích văn hóa lịch sử ủy ban của ngôi làng cách hai ngôi làng với làng Gaqaa, Ulanqab, Chahar, Hữu Dực Hậu, Wulanhada Sumu.”“Hả? Ulanqab, Chahar…”Cloud lặp lại đoạn nói dài loằng ngoằng đến mức khác thường này theo bản năng, kết quả vừa mới mở miệng đã quên từ, trợn mắt nói: “Bỏ đi, bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận