Người Chơi Hung Mãnh

Chương 1514: Cái túi (1)

Hơn nữa thời gian mà hệ thống đặt ra là năm tiếng đồng hồ, thực ra đây là một sự ám chỉ rất tinh tế - nếu như chúng ta vẫn có thể thoát ra khỏi khu rừng bằng cách quan sát xung quanh ngoài việc thắng ván cược, điều đó có nghĩa là ‘thời gian mà đất đai tại các khu vực trong rừng trở lại vị trí ban đầu’ mà chúng ta dự đoán phải diễn ra trong vòng 1 đến 4 tiếng đồng hồ, nhằm để người chơi còn từ một đến hai giờ đồng hồ thời gian đi đường sau khi tìm ra giải pháp. Một câu đố, nhiều giải pháp.
Dù cho Hoenheim thắng hay thua, chúng ta đều có thể thoát ra ngoài. Đương nhiên, thắng được là tốt nhất, chúng ta không nhất định phải trở thành kẻ địch của NPC, nhân tiện còn có được ba cái túi.
Từ quy tắc giải câu đố tìm đường trong khu rừng, có lẽ ba cái túi kia chính là đạo cụ quan trọng có thể giảm bớt những rắc rối mà chúng ta gặp phải trong các nhiệm vụ tiếp theo…À, ván cược kết thúc rồi.” Kèm theo một âm thanh dữ dội, bệ đất nâng Cloud và Hoenheim lên đang từ từ hạ xuống.
Bệ đất từ từ đổ xuống hệt như một ngọn nến đang tan chảy. Thắng hay thua đây? Nhìn thấy vẻ mặt thắc mắc của mọi người, Hoenheim nở một nụ cười gượng gạo, bước xuống khỏi bệ đất, đặt chân lên thảm cỏ.
“Có chơi có chịu.” Cloud cũng bước xuống khỏi bệ đất, lạnh lùng ném ba cái túi trong tay từ xa về phía Hoenheim.
Hoenheim dùng bàn tay pháp sư bắt lấy ba cái túi làm bằng chất liệu khả nghi trong không trung, nhưng không bỏ vào không gian túi trữ vật.
“Lần này ta thua rồi.” Cloud phủi bụi trên ba lòng bàn tay, vặn cổ, sau đó lạnh nhạt nói:
“Dưới đáy của ba cái túi này có ba chấm đen lần lượt là một, hai và ba.” Thời gian mà chúng mở ra lần lượt là, khi các ngươi bị tấn công bởi những tà ác dơ bẩn; Khi các ngươi nghe thấy yêu cầu không hợp lý; Khi các ngươi rời khỏi đây; Hãy nhớ tuân thủ nghiêm ngặt ba mốc thời gian này, dựa theo số lượng chấm đen cũng như thứ tự mở túi, chắc hẳn chúng có thể giúp các ngươi vượt qua được cửa ải khó khăn phía trước. Nếu như mở túi vải vào thời điểm không thích hợp, hoặc nhiều lần thử khám phá tìm tòi thứ bên trong túi vải, một vài chuyện tồi tệ sẽ xảy ra…Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.” Nói xong, hắn ta liếc nhìn xác con lợn rừng đã bị David mổ xẻ và sắp xếp chỉnh tề trên tấm bọc nhựa trên mặt đất, kinh ngạc nói: “Tại sao các ngươi đã xẻ nó ra rồi? Đây là bữa tối của ta đó!”
“Hả?”
David sửng sốt, có chút xấu hổ nói: “Ờm… Ta còn tưởng rằng người giết sinh vật này chỉ để ra oai với bọn ta.
Thế nhưng bây giờ làm như này hẳn là không sao đúng không, vừa hay giúp ngươi mổ xẻ nó xong rồi.”
“Ngươi con mẹ nó, hiểu cái gì, ta tính dùng nó để nấu canh. Mới nãy ta dùng nắm đấm đánh vỡ đầu nó chỉ vì để đảm bảo món ăn giữ nguyên được hương vị dưới sự bao bọc của lớp da lông, bây giờ đều bị ngươi làm hỏng rồi…” Cloud hai mắt đỏ bừng lải nhải một trận, một lúc sau mới bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nghiêm túc chọn lựa mấy miếng thịt rừng rồi dùng bọc nhựa gói lại, buộc thành một cái bao.
Bịch!
Hắn vác cái bao lên lưng, quay đầu nhìn đám người chơi một cái thật sâu, sau đó nghiêm mặt nói:
“Bắt đầu từ đây, đi ba cây số về phía trước theo hướng mười một giờ, đi tiếp năm cây số theo hướng tám giờ, sau đó đi hai cây số theo hướng bên trái…”
Cloud nhanh chóng nói ra một tuyến đường dài, cuối cùng tổng kết lại: “Đi theo con đường mà ta nói, chắc chắn các ngươi sẽ không bị thú hoang tấn công.” Nếu như đi chệch đường, đừng đáp lại bất cứ âm thanh nào mà các ngươi nghe thấy, chứ đi theo hướng mặt trời cho đến khi gặp được những người khác.
Đợi sau khi ra khỏi rừng cây, các ngươi sẽ biết phải đi đâu tiếp theo…” Nói xong, hắn không để đám người chơi kịp hỏi thêm câu nào mà lập tức vác theo bao thịt lợn bước vào rừng sâu, bóng dáng nhanh chóng bị bóng cây nuốt chửng, biến mất không còn thấy đâu nữa.
“Một con lợn rừng vốn dĩ đã lớn như vậy thì cái nồi phải to đến mức nào mới có thể nấu được canh đây…” Đinh Chân Tự đứng tại chỗ bĩu môi, sau đó nhìn những người khác,
“Có cần đuổi theo không?”
“Không cần.”
Hoenheim đứng ở phía trước lắc đầu, quay người lại nhìn đồng đội, “Chúng ta sẽ đi theo lộ trình mà hắn nói, trên đường đi ta sẽ nói cho các ngươi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.” Nhóm người chơi bắt đầu lên đường, đúng như những gì Lý Ngang dự đoán, diện tích thực tế có thể khám phá của khu rừng này khá lớn, con đường mà Cloud chỉ ra tuy phức tạp, nhưng nhìn chung vẫn đang đi theo hướng mười một giờ.
Với tốc độ di chuyển của người chơi, bọn họ sẽ mất khoảng một tiếng đồng hồ nếu như biết đường.
Trên đường đi, Hoenheim bắt đầu kể lại chuyện tung đồng xu vừa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận