Người Chơi Hung Mãnh

Chương 162: Đốt văn phòng

- Đừng hốt hoảng.
Lý Ngang bình tĩnh lắc đầu, vừa điều khiển máy bay không người lái nhanh chóng lên cao.
Một bên tà mị cười nói:
- Trừ phi Rock Lee hắn sử dụng Biểu Liên Hoa, tuyệt chiêu trong truyện Naruto, nếu không sẽ không có khả năng đuổi kịp Speed của ta.
Con mẹ nó chứ Biểu Liên Hoa... Con mẹ nó chứ Speed.....
Hắc Sắc Mộc Mã chỉ cảm thấy nhức trứng hoa cúc đau, nhìn máy bay không người lái trên màn hình bay càng cao, có thể tránh được quỷ hồn đồng phục học sinh nhào đến, bỏ nó lại phía sau.
Lý Ngang đưa bộ đàm lên nói:
- Dịch Y anh chuẩn bị sẵn sàng, có một quỷ hồn dựng ngược đang leo lên cầu thang, có thể đến tìm anh bất cứ lúc nào.
- Ok.
Chuyện xảy ra khẩn cấp, Dịch Y không kịp suy nghĩ nhiều, chạy đến cửa sổ ở cuối hành lang, thăm dò chênh lệch độ cao.
Sau đó lấy một đống dây leo núi ra khỏi cột ba lô, buộc nó vào lan can thép bên ngoài hành lang, bên hông cài khóa an toàn lại.
Sau đó hắn lật ra khỏi cửa sổ, thông qua găng tay của mình nắm lấy dây leo núi giẫm lên các bức tường của tòa nhà, nhanh chóng hạ xuống.
Hơn mười giây sau, Dịch Y tiếp đất mà không gặp nguy hiểm gì, vội vàng tháo khóa an toàn hội tụ với hai đồng đội đang đợi ở tầng dưới.
Đột nhiên, tiếng xé gió từ phía trên đỉnh đầu truyền đến,
Lý Ngang ngẩng đầu nhìn lại, thấy một thân ảnh mặc đồng phục học sinh đầu hướng xuống, chân hướng lên, từ trong lầu nhảy ra rơi mình xuống dưới.
- Lùi lại!
Bàn tay Lý Ngang đẩy về phía trước, dùng Toái Vật Tán Xạ phóng thích sóng xung kích uy lực nhỏ đẩy Dịch Y cùng Hắc Sắc Mộc Mã ra.
Bùm!
Giống như túi xi măng đập xuống đất, thiếu niên mặc đồng phục học sinh lấy tư thế lộn nhào đập vào mặt đất xi măng.
Vốn chỉ là một phần đầu bị lõm xuống nhưng lần này đã hoàn toàn bị vỡ nát một nửa,
Tuy nhiên, ngay cả sau khi đó hắn ta vẫn không chết, chỉ là nói bằng tiếng Nhật một cách khó khăn:
- Đầu .... Đầu óc... Đau quá a... Muốn, nứt ra...
Nếu như không phải thời gian, tình huống và đối tượng không thích hợp, Hắc Sắc Mộc Mã kỳ thật rất muốn nhổ một câu:
- Biết đầu sẽ đau, ngươi đừng có nhảy lầu được không, ngươi cho rằng ngươi là Thiết Đầu Oa sao?
- Với lại bộ não của ngươi giống như đã bị nát ra, hiện tại không có đầu óc a.
Hắn không có nói ra miệng, ngược lại Lý Ngang mở miệng nói:
- Khụ khụ, cái kia, kỳ thật ngoại trừ màng não bên ngoài, bản thân đại não cũng không có cảm giác đau đớn,
- Vì vậy, một số ca phẫu thuật não có thể được thực hiện khi bệnh nhân tỉnh táo.
- Hơn nữa bản thân hộp sọ cũng không có cảm giác đau đớn, đại đa số mọi người nói đau đầu muốn nứt ra, có thể là do nhiều nguyên nhân gây ra,
- Ví dụ, sự giãn nở, co thắt hoặc kéo dãn của động mạch nội sọ, tĩnh mạch và màng cứng; áp lực, hư hại hoặc kích thích hóa học của hệ thần kinh;
- Co thắt cơ đầu và cổ, tăng áp lực nội sọ, rối loạn cấu trúc thân não.
- Đừng nhìn ta hiện tại ăn mặc như lính đánh thuê, nhiều năm trước ta là một bác sĩ não xuất sắc,
- Đáng tiếc bởi vì y nhân tranh chấp, bị một bệnh nhân ác liệt tên là Tào A Man mưu hại.
- Nếu cậu cần giúp đỡ thì cậu có thể đứng dậy và để tôi xem xét kỹ hơn.
Đầu Hắc Sắc Mộc Mã dường như xuất hiện một chuỗi dấu hỏi:
- Cái này ngay cả quỷ cũng đi thuyết phục?!
- Ồ, thật sao?
Con quỷ mặc đồng phục học sinh dựng lên từ trên mặt đất quay lại mở miệng nói:
- Vậy thì cảm ơn bác sĩ ngài.
Vậy mà thật sự tin tưởng!
Hắc Sắc Mộc Mã hai mắt trợn tròn, chỉ cảm thấy trong đầu thiên lôi cuồn cuộn,
Hắn nhìn quỷ hồn mặc đồng phục từ trên mặt đất đứng lên, không còn dựng ngược, đưa nửa cái đầu hướng về phía Lý Ngang.
Cả Dịch Y và Hắc Sắc Mộc Mã đều có chút khẩn trương, cái trước siết chặt cây gậy gỗ trong tay, cái sau lấy ra một máy tính Casio nhỏ từ ba lô.
Bàn tay Lý Ngang hơi nâng lên, ý bảo hai vị đồng bạn tạm thời không cần động thủ.
Bản thân lấy ô đen ra khỏi cột ba lô, giữ ở phía sau, đồng thời tập trung ánh mắt vào nửa đầu của quỷ hồn mặc đồng phục học sinh.
Toàn bộ khuôn mặt của hắn chỉ còn lại một mắt, một nửa cái mũi, miệng và cằm,
Chỉ nhìn từ đường viền của nửa khuôn mặt còn lại, không béo không gầy, thường thường không có gì lạ.
Mặt cắt của nửa cái đầu khá thô ráp,
Trong huyết nhục đầy mùi máu tanh, trộn lẫn bùn đất màu đen và đá vụn, thỉnh thoảng còn có huyết tương màu đỏ tươi tuôn ra.
Mơ hồ, còn có thể ngửi thấy mùi xăng như có như không.
- Bệnh này của ngươi, rất nghiêm trọng a.
Lý Ngang thu hồi tầm mắt, nghiêm mặt nói:
- Đau đầu bao lâu rồi?
- Ừm.... Nửa năm?
Người kia nói:
- Hay một năm? Ta cũng không nhớ rõ.
Lý Ngang hỏi:
- Điều cuối cùng ngươi có thể nhớ là gì?
- Ồ...
Đối phương trầm ngâm một lát, hình như làm ra bộ dáng nhíu mày suy tư.
- Chiều hôm đó, ta bởi vì làm hỏng mấy quyển sách, bị lão giáo viên trong phòng đọc sách mắng một trận,
- Ta liền nghĩ giáo huấn hắn thật tốt một chút.
Lý Ngang hỏi:
- Giáo huấn như thế nào?
- Dùng xăng đốt văn phòng làm việc của hắn.
Khuôn mặt đối phương nở nụ cười:
- Hắc hắc hắc, ta trốn ở góc khu tổng hợp, định đợi đến sau khi trời tối liền cầm thùng xăng cùng bật lửa đi lên lầu.
Hắn dừng lại một chút, Lý Ngang vội hỏi:
- Và sau đó?
- Ta.... Có vẻ như bị phát hiện bởi một bảo vệ tuần tra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận