Người Chơi Hung Mãnh

Chương 189: Lỗ Mậu Tài

Mưa to xối xả,
Trên con đường quanh co, đoàn người lê bước khó nhọc.
- Bác Điền, chúng ta thật sự tới đó sao?
Một thanh niên địa phương gầy gò có vẻ do dự, hỏi bằng tiếng địa phương:
- Nơi đó gần đây không phải có nhiều chuyện kỳ lạ xảy ra sao?
Trên chuyến xe buýt quê này có rất nhiều người địa phương, cũng biết một chút về những tin đồn ly kỳ gần đây ở thôn Độ Sinh, trên mặt có chút dao động.
Quỷ thần mà nói, mặc dù hư vô huyễn hoặc nhưng vẫn có uy lực răn đe.
- Cậu nói tôi không đến đó, thì có thể đi đâu?
Điền Hữu Vinh từng là một quân nhân, tính khí cũng không gọi là tốt, quay người lại nói:
- Quay đầu đến thị trấn gần nhất, trời mưa xối xả thế này cũng phải đi bộ ít nhất vài giờ, không đợi đến nơi cậu đã chết vì lạnh rồi.
Ở đây không có tín hiệu, quỷ mới biết khi nào thành phố mới phát hiện chúng ta mất tích,
Bây giờ muốn có người đến cứu cậu, cha cậu có phải là huyện trưởng không? Con trai huyện trưởng mà vẫn đi xe buýt à?
Người thanh niên gầy gò bị nghẹn không thành tiếng, mở miệng ra rồi cúi đầu xuống.
Trong số các hành khách, những người không phải là dân địa phương bắt đầu hỏi người dân địa phương tin tức về thôn Độ Sinh, sau khi nghe được vài câu, khuôn mặt của mọi người đều trở nên khó coi.
- Được rồi, được rồi, mọi người đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta vào thôn tìm chỗ nghỉ ngơi trước, thay quần áo, đợi tạnh mưa chúng ta lại nghĩ cách.
Lái xe Điền Hữu Vinh vỗ tay và để những người đang bị ướt sũng đi theo sau ông ta, đi dọc theo hàng rào kim loại dọc theo rìa con đường vòng quanh núi đi về phía thôn Độ Sinh.
Thôn Độ Sinh thực sự là một ngôi làng miền núi khá xa xôi,
Nối đầu thôn với bến xe là con đường bê tông chỉ mất hơn chục phút đi bộ,
Con đường bê tông này do Lỗ Mậu Điển ông chủ nhỏ của công ty xây dựng quyên tiền tu sửa xây dựng,
Thì ra chỉ có con đường rải sỏi, đụng phải trời mưa, người đi đường không cẩn thận chút sẽ bị té ngã bê bết máu.
Đoàn người chán nản bước đi khó khăn trong cơn mưa dữ dội.
Sau khi đi qua một đoạn góc đường núi, một ngôi làng bình thường giữa những ngọn núi đã hiện ra trước mắt.
Ruộng đồng, ao hồ, núi rừng, nhà ngói bùn, những căn biệt thự nhỏ, những dây điện treo trên cột điện đầu làng, ô tô các loại đậu ven đường.
Nhìn qua nó không khác gì những ngôi làng khác.
Lý Ngang đi một mình ở cuối đoàn, nghiêng miệng lau mồ hôi trên mái tóc giả, liếc nhìn thôn Độ Sinh với vẻ khinh thường.
Vừa rồi, hắn đột nhiên phát hiện mắt mèo của mình đã mất đi chức năng [linh thị], dù có điều khiển như thế nào cũng không thể nhìn thấu màn mưa dày đặc này.
Còn về khả năng [tạo ảo ảnh] của mắt mèo, ngược lại vẫn có thể được sử dụng bình thường.
Ở đây, có gì đó quái lạ.
Lý Ngang thu tầm mắt lại, nhìn về phía trước đội, lái xe Điền Hữu Vinh đang nói chuyện với mấy thôn dân trung niên mặc áo mưa và vác cuốc trên người.
Để tránh cho đất ruộng bị ngập lụt do mưa bão, những dân làng này vừa mới đi tu sửa mương nước về xong, người đứng đầu là Lỗ Mậu Tài con trai út của trưởng làng Lỗ Quý, cũng chính là em trai của người ủy thác Mỗ Mậu Điển.
Lý Ngang ở phía sau đoàn người, ở xa nhìn không rõ Lỗ Mậu Tài, một người cao lớn thô kệch, cởi mở và hay nói.
Theo thông tin dữ liệu do La Tử gửi về, Lỗ Mậu Điển thấp bé, mập mạp, có nước da ngăm đen, hoàn toàn trái ngược với em trai Lỗ Mậu Tài, hai anh em thực sự có vài phần cảm giác giống Võ Tòng và Võ Đại Lang.
Lỗ Mậu Tài không hề biết rằng có người trong đoàn đang nhìn mình, nhiệt tình chào hỏi nhóm hành khách bị lâm nguy trong núi,
Tiến đến nhà cha hắn, cũng chính là trưởng thôn Lỗ Quý nghỉ ngơi, uống nước nóng và ăn một chút đồ ăn.
Các hành khách rất cảm kích, nhiều người còn lấy tiền giấy ướt từ trong ví ra để trả nhưng đều bị Lỗ Mậu Tài từ chối khéo.
Theo sự chỉ dẫn của dân làng, nhóm người đến ngôi biệt thự ba tầng của trưởng thôn Lỗ Quý.
Ngôi biệt thự nhỏ này là con trai của Lỗ Quý Lỗ Mậu Điển bỏ tiền ra xây, với sự pha trộn giữa phong cách Trung Quốc và nước ngoài, thật kỳ cục và khó xử.
Căn nhà tuy rộng rãi, sáng sủa nhưng không có nhiều đồ đạc, với những mảng tường trắng nhợt luôn tạo cảm giác quá trống trải.
Không còn cách nào, thẩm mỹ của mấy ông chủ ở nông thôn phần lớn là như thế này.
Lỗ Quý tuy đã gần bảy mươi tuổi nhưng mặt mày vẫn rạng rỡ, tràn đầy sức sống, nụ cười hiền hậu.
Do mưa bão làm ngắt tín hiệu, ông nhờ con trai Lỗ Mậu Tài đi lấy quần áo và thức ăn từ nhà các hộ dân trong làng, sau khi hành khách thay quần áo xong, họ quây quần bên chiếc bàn tròn lớn để ăn uống.
- Chiêu đãi khách là đức tính truyền thống của thôn Độ Sinh chúng tôi.
Lỗ Quý uống một chút rượu, sắc mặt có chút đỏ lên, cười híp mắt nói với hành khách:
- Các vị, bây giờ sẽ ở thôn của chúng tôi, tôi sẽ nói với dân làng, đêm nay mỗi nhà sẽ dọn ra một phòng trống, để các vị ở.
Đợi đến khi tạnh mưa, tôi sẽ huy động mọi người dọn đường giúp các vị.
- Vậy thì cảm ơn ông rồi.
Lái xe Điền Hữu Vinh chân thành nói.
Trận mưa to này không có vẻ sẽ sớm tạnh, cho dù trong thành phố có phát hiện một chiếc xe buýt mất tích, mưa xối xả thế này cũng khó mà đến cứu được, tốt hơn hết là nên nghe theo sự sắp xếp của trưởng thôn.
- Cha, cha! Người con mời đã đến chưa?
Giọng nói to và thô lỗ vang lên ngoài cửa, một người đàn ông mập lùn mặc vest bước vào phòng, bên cạnh là một người phụ nữ trang điểm đậm so với hắn ta trẻ hơn cả một giáp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông béo lùn này chính là người ủy thác nhiệm vụ lần này Lỗ Mậu Điển, còn người đi theo bên cạnh hắn ta chắc là người vợ thứ hai của hắn Phan Hà.
- Người nào cơ? Không nhìn thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận