Người Chơi Hung Mãnh

Chương 190: Đánh bài

Thôn trưởng Lỗ Quý đáp lại, rồi để cô con dâu Cổ Hồng qua lấy bộ vest ướt sũng trên người con trai, và mời Lỗ Mậu Điển vào ăn tối.
- Người mời...
Lái xe Điền Hữu Vinh vẫn để mắt đến hắn ta, nhưng Lỗ Mậu Điển chỉ liếc mắt nhìn những hành khách đang ngồi quây vào cùng một chỗ, ngậm miệng lại và không nói gì đến việc vừa rồi nữa.
Lý Ngang trong lòng hiểu rõ, Lỗ Mậu Điển đang ám chỉ người mà hắn ta ủy nhiệm cho La Tử để tìm cho hắn người có thể giải quyết được các sự kiện đặc biệt.
Chỉ là hiện tại đường núi đã bị cắt đứt, có trời mới biết "người trợ giúp" có đến kịp thời không,
Hoặc là hắn ta đang trốn trong số những hành khách này ...
Là một doanh nhân nhỏ có chút thành tựu, nhìn mặt mà nói là kỹ năng thụ động của Lỗ Mậu Điển, hắn chào hỏi đám người đang uống rượu dùng bữa đồng thời cũng đang yên lặng quan sát họ.
Tửu quá tam tuần thái quá ngũ vị, có vẻ như mọi người đã ăn gần xong,
Trưởng thôn Lỗ Quý ho khan một cái, liếc nhìn đám người và chậm rãi nói:
- Chắc hẳn các vị cũng đều nghe qua một số tin đồn về thôn Độ Sinh của chúng tôi, đó đều là những lời nói vô căn cứ.
Tuy nhiên, tôi cũng xin đề nghị với các vị cho dù ban đêm có nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, đều không cần để ý, chỉ cần ngủ ngon là được.
Gõ cửa cào cửa cũng được, la lên kêu cứu cũng kệ, không bao giờ được mở cửa ra. Lời của trưởng thôn khiến cho các hành khách náo loạn lên, Điền Hữu Vinh mím chặt môi:
- Ý ông là gì?
- Không có gì.
Trên mặt lão Trương Thương Lỗ Quý lộ ra một nụ cười quái dị:
- Chỉ là ban đêm sẽ có lũ heo rừng lang sói gì đó hay lẻn vào thôn mà thôi...
Nói xong ông ta đứng dậy, chỉ huy thôn dân dẫn những người hành khách về ngôi nhà mỗi người đã được chỉ định của họ.
Lợn rừng lang sói liệu có đứng ngoài cửa la lên kêu cứu không ...
Trong vai một thanh niên xã hội lêu lổng trên người toát lên một vẻ lưu manh, Lý Ngang và một nam hành khách khác được chỉ định đến nhà một thôn dân Thạch Thành Bằng trong thôn Độ Sinh.
Thạch Thành Bằng là một người đàn ông cường tráng trung thực chất phác, ngược lại con trai Thạch Miêu của ông ta, mới bắt đầu học tiểu học đã rất hiếu động, cậu ta ở trong phòng khách chọc phá Lý Ngang, muốn lấy chiếc điện thoại thông minh của hắn để chơi hai trò chơi vinh quang Vương giả.
- Không có tín hiệu để chơi cái trò này.
Lý Ngang tức giận nói:
- Cậu nhóc chơi game điện thoại cái gì, ngoan ngoãn làm bài tập đi.
- Cháu không có bài tập về nhà.
Thạch Miêu chụp cái mũi:
- Trường chúng cháu chỉ có bốn học sinh và một thầy giáo. Bây giờ thầy giáo Mạnh đã mất, chúng cháu phải đến thôn khác để lên lớp, phòng học ở đó rộng hơn mới hơn, giáo viên cũng giao ít bài tập hơn ...
Khi nói chuyện, tâm trạng của Thạch Miêu có trở nên sa sút.
Thôn Độ Sinh thuộc vùng sâu, vùng xa, điều kiện lạc hậu, một bộ phận người dân đi làm thuê ở các thị trấn, thị xã, các quận huyện, sau khi có khả năng tài chính nhất định thì lần lượt rời đi, còn ở lại rất nhiều là người già.
Hơn mười hoặc hai mươi năm trước, trẻ em trong độ tuổi đi học từ các ngôi làng xung quanh sẽ đến thôn Độ Sinh để lên trường tiểu học, lúc nhiều nhất có hơn nghìn học sinh.
Với tiến trình thị trấn hóa không ngừng phát triển, các thôn ở các thị trấn lân cận nhao nhao sáp nhập cùng, đặt các điểm dạy học ở trong thôn.
Trường tiểu học thôn Độ Sinh hẻo lánh cũng đang dần xuống cấp, hai dãy nhà dạy học hai tầng, lớn nhỏ cộng lại có chừng hơn hai mươi phòng học nhưng chỉ còn lại bốn học sinh. Hai trong số bốn học sinh đến trường là từ những ngôi làng xa xôi hơn chạy đến.
Mạnh Kỳ Hi ban đầu chỉ là một thanh niên đến hỗ trợ, trời xui đất khiến thế nào ông đã làm việc tại trường tiểu học thôn Độ Sinh này mười năm rồi, từ một giáo viên dạy thay trở thành giáo viên dạy riêng, giáo viên tại chức duy nhất trong toàn trường.
Kiên trì và cống hiến đã trở thành đại danh từ của ông ấy.
Nửa năm trước, ông mắc một căn bệnh kỳ lạ và qua đời, nhưng dân làng phát hiện ra họ thậm chí đến nguyên quán ông ta ở đâu cũng không biết, vì vậy đành phải phải chôn cất ông ở sau núi.
Lý Ngang im lặng lắng nghe những câu chuyện lộn xộn của Thạch Miêu mạch suy nghĩ có chút nhảy vọt, và trong đầu chắp nối lại cuộc đời của người đàn ông trung niên Mạnh Kỳ Hi.
- Thầy Mạnh rất tốt với chúng cháu, nhưng ông ấy không thích nói chuyện cho lắm, ông ấy sống một mình trong trường học và tự nấu ăn.
Thạch Miêu ăn chiếc kẹo mềm mà Lý Ngang đưa cho cậu, và mơ hồ nói:
- Dân trong làng chơi bài cũng không gọi ông ấy.
- Đánh bài? Lý Ngang giương mày lên:
- Đánh bài ở đâu?
- Nhà của trưởng thôn.
Thạch Miêu nhai kẹo:
- Trước đây, người lớn trong thôn thường đến nhà trưởng thôn để đánh bài với nhau, đã đánh là đánh cả đêm, nhưng họ không bao giờ cho phụ nữ và trẻ em đi cùng.
Mẹ cháu nói bố cháu đã đến đó một lần, nửa đêm liền chạy về.
- Vậy à.
Lý Ngang hờ hững gật đầu, và càng tò mò hơn về ông trưởng thôn Lỗ Quý có vẻ hiền lành tốt bụng đó.
Cái chết cách đây bảy tháng, người giáo viên trong thôn bị chết vì nhiễm bệnh, tên nhiệm vụ dưới sáu thước bị mắt mèo che đậy...
Nước ở thôn này rất sâu.
Dân thôn Thạch Thành Bằng và vợ sửa hàng rào ở sân sau trở về, đứng ngoài cửa gọi con trai ra ngoài, để nó không làm phiền khách.
Thạch Miêu chạy ra khỏi phòng, Thạch Thành Bằng đứng ở ngoài cửa, liếc nhìn Lý Ngang trang điểm ăn mặc kiểu một thanh niên lêu lổng, do dự một chút rồi trầm muộn nói:
- Chúng tôi đi ngủ trước đây, các anh cũng nên đi ngủ sớm đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận