Người Chơi Hung Mãnh

Chương 191: Tiếng bước chân

Ban đêm, bên ngoài có thể có tiếng ồn, đừng quan tâm đến nó là được.
Tôi đóng đinh ván gỗ trên cửa sổ rồi, lợn rừng bên ngoài không vào được, cửa chống trộm bên trong cũng không mở được.
Còn nhà vệ sinh thì ở tầng dưới.
- Cảm ơn Thiết Tử.
Lý Ngang nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn gia đình Thạch Thành Bằng đi vào phòng ngủ chính.
Sử Nguyên Đức, Dư Khôi, Ngưu Kiến là ba nam sinh viên đại học, do trường cho nghỉ sớm nên họ cùng nhau đến nhà của Sử Nguyên Đức ở quê để chơi.
Còn chưa đến nơi, đã đụng phải vụ lở đất, mắc kẹt vào những điều tồi tệ trong thôn.
Cả ba người tá túc trên tầng hai trong căn nhà gỗ của cùng một hộ dân trong thôn, đến nửa đêm, Sử Nguyên Đức trằn trọc trở mình ngồi dậy, lay người bạn thân đang ngủ bên cạnh.
- Khôi Tử, Khôi Tử, dậy đi.
Dư Khôi sốt ruột duỗi tay hất cánh tay của Sử Nguyên Đức ra, mắt vẫn không mở được:
- Cậu đang làm gì vậy.
Sử Nguyên Đức tiếp tục lay người bạn của mình:
- Đi với mình vào nhà vệ sinh.
- Tìm một cái chai để giải quyết không được sao?
- Không phải nhẹ, mà đi nặng cơ.
Sử Nguyên Đức một tay kéo Dư Khôi hùng hổ, Ngưu Kiến bị tiếng ồn đánh thức cũng dậy:
- Sẽ ổn thôi.
Ba người bật đèn trong phòng ngủ bước ra phòng khách, nhà vệ sinh nằm giữa phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ.
Sử Nguyên Đức vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, Dư Khôi và Ngưu Kiến đứng ở bên ngoài nhà vệ sinh, nghịch điện thoại một cách buồn bực ngán ngẩm.
Nghe bên trong có tiếng lốp bốp, Dư Khôi nhẹ nhàng dùng gót chân đá vào cửa toilet:
- Được chưa, cậu định chết trong toilet à?
- Tiêu chảy không được à.
Sử Nguyên Đức yếu ớt nói:
- Chờ một chút, xong ngay đây.
Dư Khôi và Ngưu Kiến nhìn nhau, lắc đầu bất lực.
Tí tách.
Âm thanh không đáng kể của những giọt nước rơi trên mặt đất phát ra từ cánh cửa của phòng ngủ chính đối diện với phòng ngủ bên cạnh.
Dư Khôi ngẩng đầu nhìn lên, phòng ngủ chính không bật đèn, trong bóng cửa mơ hồ có một bóng người, dường như là Thạch Đức Vanh thôn dân cho bọn họ tá túc lại nhà.
- Vẫn chưa ngủ à?
Giọng của Thạch Đức Vanh vang lên trong bóng tối.
- Vâng, bọn cháu đưa bạn cùng học đi vệ sinh.
Dư Khôi đứng thẳng người lên, có chút ngượng ngùng nói:
- Bụng cậu ấy có hơi khó chịu.
Bóng người không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Tí tách, tí tách.
Thạch Đức Vanh như thể vừa được người ta vớt lên khỏi hồ, khắp người trên dưới đều là nước chảy, trên sàn nhà trước phòng ngủ chính tích thành một dòng nước nhỏ.
Dư Khôi kinh ngạc lùi lại phía sau nửa bước, tránh dòng nước, ngẩng đầu lên:
- Chú, chú...
- Hả? Làm sao?
Trong bóng tối, bóng của Thạch Đức Vanh đang nghiêng đầu, cái cổ trên vai của ông ta vẹo gần 90 độ.
Dư Khôi bỗng nhiên ngậm miệng lại, vươn tay ra muốn nhéo Ngưu Kiến một cái thành tiếng, sắc mặt tái nhợt, cười miễn cưỡng:
- Không sao ạ, chúng cháu đi ngủ ngay đây.
- Ừ. Đi ngủ sớm đi, có việc gì thì gọi tôi.
Cổ Thạch Đức Vanh không ngừng nghiêng xuống dưới, cả đầu gục trên ngực, giống như một con sên mềm oặt.
Nhưng ông ta dường như không nhận thấy điều gì khác thường, rất bình thường quay người vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng ngủ lại.
Dư Khôi và Ngưu Kiến nhìn nhau, vội vàng đập nhẹ cửa nhà vệ sinh, giục Sử Nguyên Đức mau ra ngoài.
Người sau kéo quần lên, nôn nóng mở cửa ra, vừa định nói chuyện, liền bị Dư Khôi che miệng, kéo cậu ta vào trốn trong phòng ngủ bên cạnh,
Ba người áp sát cửa, một lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm muộn.
Tiếng bước chân như đập bao gạo đầy nước xuống đất, nặng nề, sền sệt, mỗi lần dẫm xuống sẽ phát ra tiếng nước “lạch cạch lạch cạch”.
Cả ba người nín thở, nghe tiếng bước chân bên ngoài bồi hồi một lúc, mới từ từ tiến đến phòng ngủ của mình.
Tiếng gõ cửa tùng tùng tùng, không lanh lảnh, ngược lại giống như bị ai đó dùng đầu đập vào cửa.
- Bạn học, mở cửa.
Từ ngoài cửa vọng tiếng Thạch Đức Vanh mơ hồ không rõ, giống như trong miệng chứa đầy nước:
- Cổ của tôi hơi bị đau chút, các cháu có thể ra đây đỡ giúp tôi được không?
- Tôi cảm thấy nó sắp bị gãy mất rồi ...
Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng kêu cứu của ba nam sinh viên đại học thu hút sự chú ý của hàng xóm.
Dân làng cố gắng tìm cách phá cổng, dùng dùi cui và liềm xông lên tầng hai, thì phát hiện Thạch Đức Vanh đã không còn hơi thở.
Cả người ông ta ướt sũng, quần áo không cần vắt cũng có nước nhỏ giọt xuống.
Hai chân dang rộng, hai tay chống đất, ngồi ở cửa phòng ngủ phụ như vậy, đầu gục vào ngực,
Mặt trương phềnh đỏ tía, hai mắt nổi lên đầy những tia máu đỏ ngầu,
Khóe miệng nhếch lên sát dáy tai phác họa lên một nụ cười quái dị.
Dân làng và những hành khách nghe tin vội chạy đến, tụ tập tại ở phòng khách tầng một của nhà Thạch Đức Vanh, nói chuyện ầm ĩ.
Trưởng thôn Lỗ Quý yêu cầu dân làng đưa ba sinh viên đại học vẫn còn đang bị sốc đến nhà người khác để nghỉ ngơi.
Con trai út của trưởng làng Lỗ Mậu Tài nói với mọi người, Thạch Đức Vanh bình thường là một người hay say rượu, tối qua khả năng là uống quá nhiều rượu, sau khi bị ướt hết, ông ta ngồi ngoài cửa , vừa lúc bị nén hô hấp, rồi tự ngạt thở đến chết.
Cách nói này miễn cưỡng nói thông được, dù sao thì mưa vẫn đang rơi lớn, liên lạc và giao thông bị cắt đứt, cho dù muốn báo cảnh sát cũng không được.
Thôn trưởng Lỗ Quý lấy lý do "thu liệm thi thể Thạch Đức Vanh", khách khí mời các hành khách trở về.
Sau khi những người bên ngoài đã đi hết, trong phòng khách chỉ còn lại một số thôn dân lớn tuổi.
Lỗ Mậu Tài đóng cửa lại, một người dân lớn tuổi tên Lỗ Hạc liếc nhìn Thạch Đức Vanh chết trong trạng thái thê thảm kinh khủng, do dự nói:
- Đây là người thứ mấy rồi? Chẳng lẽ lại thức sự là…
- Đừng nói nhảm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận